Ngày thứ hai, chờ tâm trạng Tô Gia Ngọc tốt hơn một chút, Vân Khanh mới nói ra chuyện của mình.
Tô Gia Ngọc nghi ngờ, “Sao cậu biết chủ tịch Lục sắp xếp vệ sĩ bên cạnh cậu? Cậu như vậy cũng không hay lắm.”
“Mỗi ngày đi làm tớ đều cảm nhận được, hôm nay có hẹn đi khám, thì tách ra một chút, thế nên mới tìm cậu giúp đỡ. Nếu để vệ sĩ phát hiện, một giây sau Lục Mặc Trầm sẽ biết ngay.”
“Cậu không cho anh ta biết?”
Vân Khanh lắc đầu, “Nếu biết, anh ấy nhất định không cho tớ thôi miên.”
“Tớ không rõ suy nghĩ của chủ tịch Lục.”
Ánh mắt Vân Khanh sâu hơn, cô cũng không hiểu nỗi băn khoăn, sự giấu diếm của anh. Cô tình nguyện muốn làm là vì bảo vệ cô.
Nhưng nỗi băn khoăn trong lòng quá lớn, càng ngày càng nhiều, cuối cùng phải tìm một cánh cửa để giải thoát.
Tô Gia Ngọc và Vân Khanh ra khỏi nhà, lái xe đến trung tâm thương mại, vào ngồi ở một quán cà phê. Quả thật có vệ sĩ quanh quẩn ở bên ngoài.
Vân Khanh đi vào nhà vệ sinh thay quần áo, đeo kính râm, theo lối thoát hiểm trên hành lang cẩn thận đi ra ngoài.
Tô Gia Ngọc để ý vệ sĩ ở bên ngoài, chỗ các cô ngồi là góc chết, không nhìn thấy được vị trí của Vân Khanh.
Cô ấy cúi đầu gửi tin nhắn, “Cậu gửi địa chỉ của Khai Ngộ cho tớ, mặc dù là phòng khám chính quy nhưng tớ vẫn lo, buổi chiều xong thì liên lạc với tớ!”
Vân Khanh tìm taxi, sau khi lên xe thì gửi địa chỉ cho Tô Gia Ngọc.
Khai Ngộ là phòng trị liệu tâm lý do thành phố S thành lập đã được 4 năm, địa chỉ ở khu Bắc Đoàn, là một khu khá yên tĩnh.
Quá giờ trưa một chút Vân Khanh đến nơi.
Giống như những gì miêu tả trong bức ảnh, bệnh viện là một tòa nhà ba tầng, kiến trúc không mới lắm.
Vân Khanh đi vào, đến bàn dài đặt ở sảnh nói tên của mình, y tá xác nhận một chút, dẫn cô vào thang máy, đi thẳng lên tầng 3.
Cô được dẫn đến phòng cuối cùng, nghi ngờ hỏi, “Có nhiều phòng trống như thế, sao phải là phòng cuối cùng?”
“Là bác sĩ của chúng tôi chỉ định.” Y tá cười đáp.
Tim Vân Khanh đập thịch một cái, nhưng để ý tầng 3 có người, cô liền bước vào phòng.
So với chỗ của chuyên gia Trương không khác lắm, cửa sổ lớn sát đất, tường màu trắng, bàn làm việc, ghế da màu đen.
Y tá nói, “Hiện đang là giờ nghỉ trưa, nếu không để ý phiền cô đợi một chút, Dr sẽ đến ngay.”
Vân Khanh gật đầu.
Cô đặt túi xuống ghế, giày cao gót nhẹ nhàng đi lại để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, bởi vì quá yên tĩnh, phòng lại lớn nên đi lại sẽ có tiếng vang.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng.
Ở phía ngoài vang lên tiếng bước chân, cũng là giày cao gót, nặng mà chậm, rất có nhịp điệu.
Lúc Vân Khanh quay người thì đã thấy có người đứng ở cửa. Cô hơi bất ngờ, nghe tiếng bước chân lúc nãy còn cách rất xa.
Đối phương dựa người vào cửa, mặc áo choàng trắng, đôi mắt nhìn cô, giống như nhìn chằm chằm, nhưng chỉ có một giây, Vân Khanh cảm tưởng như mình bị ảo giác, khóe miệng cô ấy lập tức nở một nụ cười nhạt với cô.
“Chị là bác sĩ Q”
“Đúng vậy, chào cô” Bác sĩ bước vào, dáng người gần giống với Hạ Thủy Thủy, so với Hạ Thủy Thủy thì gầy hơn một chút, sống lưng thẳng tắp, Vân Khanh quan sát theo bản năng.
Nhìn mặt có vẻ như là 40 tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, hốc mắt sâu, vẻ ngoài bình thường, là kiểu sẽ không khiến người khác chú ý tới.
Nhưng mà dáng người, nhìn từ sau lưng, không giống 40 tuổi, nhiều nhất là 30.
Vân Khanh còn chú ý đến giọng nói của cô ấy, không giống với những phụ nữ bình thường, giọng hơi khàn, trong giọng nói cảm nhận được sự lạnh nhạt, tuy nhiên cô ấy lại cười với cô.
Vân Khanh cười đáp lại, “Bác sĩ, nhìn chị trông không giống 40 tuổi, rất trẻ.”
“Cảm ơn” Cô ấy chỉ nói một cậu, dựa vào trước bàn, thái độ ôn hòa, “Mời ngồi, cô… Vân.”
Vân Khanh bình tĩnh ngồi xuống. Có lẽ do trực giác nhạy cảm nên cô cảm nhận được vị bác sĩ này dù mỉm cười nhưng vẫn có một cảm giác không bình thường. Chính là lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT