Vừa mới ra khỏi biệt thự, điện thoại đổ chuông, nghĩ là tin nhắn gợi ý.
Cô cho rằng là tiểu trợ lý gửi tin nhắn tới, nhưng mở ra, hiện lên lại không phải là một dãy số.
Con ngươi cô co lại, chân dừng bước, tay siết chặt quai túi, hàng chữ đầu tiên [Tối qua xem phim có vui không?]
Vân Khanh lập tức theo phản xạ đảo mắt nhìn ra bốn phía.
Biết rõ tối qua cô đi xem phim… Có người nhằm vào cô hoặc là nhằm vào Lục Mặc Trầm.
Người gửi đoạn tin nhắn này, và người gửi bưu phẩm hôm tối hôm trước, là cùng một người!
Đều dùng cách bỉ ổi.
Vân Khanh trấn tĩnh lại, tiếp tục kéo xuống.
Lại là một tấm hình.
Ở trong phòng tối, bức ảnh không rõ nét, một cô gái bị dây thừng trói chặt trên giường, tư thế dựa vào thành giường, trên người cô ấy… không mặc quần áo!
Sợi dây siết chặt toàn thân cô ấy, hai chân dạng ra.
Nhưng phần đầu bị cắt mất, bức ảnh chỉ chụp từ cổ trở xuống.
Vân Khanh ngạc nhiên mở to mắt, sự lạnh lẽo dần dần tràn vào lòng cô.
Bên dưới bức ảnh có một dòng chữ: [Đoán xem đây là ai?]
Cô siết chặt điện thoại, giữa ban ngày cô cũng không sợ, ánh sáng trong ảnh quá mờ, cơ thể cô gái nhìn không rõ lắm, cũng không thấy rõ màu da.
Nhưng bị trói như thế này, nhất định đã phải chịu đựng dày vò, cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi và bi thương của người trong bức ảnh.
Cô gái này là ai?
Độ phân giải của bức ảnh quá kém, chắc chắn đã chụp từ rất lâu trước đây, có phải là từ sáu năm trước?
Tại sao lại gửi cho cô xem?
Hôm trước gửi ảnh Lục Mặc Trầm, hôm nay gửi ảnh một cô gái, muốn nói với cô điều gì?
Suy nghĩ của Vân Khanh hỗn loạn, cô hơi nôn nóng, không có sự chuẩn bị, còn nghĩ rằng đêm qua không có, đã yên tâm trở lại.
Đối phương lại chọn thời gian buổi sáng.
Có phải muốn tránh lúc Lục Mặc Trầm ở bên cạnh cô?
Không muốn cho Lục Mặc Trầm biết nhưng lại để cô xem, Vân Khanh cảm thấy đối phương có ý đồ xấu.
Vân Khanh suy tư hồi lâu, không chịu khoanh tay chờ chết, thoát ra khỏi phần tin nhắn, muốn gọi điện cho Lục Mặc Trầm, có lẽ nên nói cho anh biết, đối phương lại một lần nữa có ý đồ không rõ ràng.
Nhưng cô lại gọi nhầm cho A Quan.
Lại thoát ra ngoài, nhưng không thấy tin nhắn đó nữa, làm thế nào cũng không tìm thấy nữa.
Giống như bưu phẩm hôm trước, tự động hủy bỏ.
Như vậy, ngay cả tin nhắn được gửi đi từ đâu cũng không tra ra được.
Con ngươi của cô rung lên, cô lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nhắm mắt nghĩ lại, tấm hình kia, hình như không cố ý chụp gần, khoảng cách hơi xa, giống như là chụp trộm, ống kính còn hơi rung.
Không có ảnh, nói với Lục Mặc Trầm thế nào?
Vân Khanh hơi bối rối, cô sắp xếp lại mạch suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến vấn đề sâu xa hơn.
Cô gái trong hình và Lục Mặc Trầm có quan hệ gì? Nếu không sẽ không một trước một sau gửi tới.
Hoặc là, thẳng thắn… Còn có một loại khả năng cô cực kỳ không muốn tin…là cô?
Nghĩ đến khả năng cuối cùng, toàn thân cô lạnh toát.
Cô nhắm mắt lại, an ủi chính mình, không phải đâu, một chút ký ức về điều này cũng không có, sẽ không phải đâu.
Nhưng.
Trong đầu dường như lại có một âm thanh nhắc lại tình cảm tối qua, một lần nữa đẩy ra.
Liên quan đến Lục Mặc Trầm, liên quan đến cô, liên quan đến trước đây.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định cuối tuần phải đi một chuyến, bởi vì tấm hình mới xuất hiện kia khiến cô càng lún sâu vào sự hoang mang.
Chiều thứ sau, Lục Mặc Trầm dặn A Thẩm thu xếp hành lý.
Sáng sớm thứ bảy anh phải đi.
Vân Khanh ở trước mặt anh không có biểu hiện gì bất thường, cũng không dám hỏi anh cụ thể là đi công tác ở đâu, biết anh tối chủ nhật mới về, cô thả lỏng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT