Vân Khanh ngạc nhiên nhận lấy.

Trong lòng cô mơ hồ hiểu ra, không nhịn được liếc mắt nhìn về phía người đàn ông cao quý kia.

Anh đang ở khu hút thuốc, cau mày hút thuốc.

Còn biết chú ý, tối nay cô cơ bản cũng chưa ăn gì.

Vân Khanh và A Quan cùng đi tới, mở hộp ra, “Thơm thật, A Quan, anh ăn gì chưa?”

“Tôi ăn rồi!” A Quan được quan tâm mà sợ hãi, lại hướng về phía bên kia gọi chủ tịch Lục, ánh mắt hai người giao nhau, không biết có ẩn ý gì.

Sau đó A Quan và Lục Mặc Trầm đi ra ngoài nói chuyện.

Vân Khạnh không biết bọn họ nói chuyện gì, chuyện công, chuyện tư?

Hình như có rất nhiều chuyện Lục Mặc Trầm không tiện làm đều là A Quan làm thay ông chủ, chẳng hạn như chuyện chỗ chuyên gia Trương…

Vân Khanh ăn có hơi thất thần, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái bóng.

Cô ngẩng đầu lên, anh quay lại rồi, anh nhìn dáng vẻ cô ăn, nhíu mi lại.

Vân Khanh nuốt một miếng, ánh mắt nghi hoặc.

Anh chỉ vào miệng cô.

Ý là trên miệng có gì sao?



Cô đưa tay lên nhưng lại không có khăn giấy, theo bản năng lè lưỡi ra, liếm về phía bên trái.

Anh lắc đầu, lại chỉ.

Cô lại lè lưỡi ra một chút.

Thân thể cao lớn của anh từ từ tiến lại gần, mang theo hương vị của người đàn ông trưởng thành và hơi thở dịu dàng.

Mắng cô, “Ngốc, ở dưới một chút.”

Không có gương, anh càng chỉ cô càng hoảng, rốt cuộc là ở đâu cơ chứ?

Vân Khanh hơi mất kiên nhẫn, đưa đầu lưỡi ra liếm xung quanh miệng.

Đầu lưỡi hồng nhạt mềm mại, kem màu trắng sữa, hương thơm ngọt ngào dần dần lan tỏa trong không gian.

Ánh mắt Lục Mặc Trầm sâu hơn, cúi xuống, dứt khoát ăn miếng kem dính trên mặt cô, ngậm vào.

“Đừng” Vân Khanh kinh ngạc, không ngờ đột nhiên anh lại như vậy, trực tiếp ăn. Nhất thời cô không biết phải làm thế nào, xung quanh toàn là người, sau khi bi anh ngậm bên cánh môi, tim đập rất nhanh.

Cô đẩy anh ra một chút.

Anh lại không chỉ ăn miếng kem kia, mà hôn môi cô, còn kịp mút đầu lưỡi cô nữa.

Hơi thở ấm nóng của anh truyền cho cô, trong miệng anh cũng có vị ngọt…

Vù vù, hai gò má cô đỏ ửng. Sau cánh cửa, người đàn ông nâng đầu cô, mút mấy lần rồi mới thả cô ra, khóe môi nhếch lên lộ ra một đường cong, “Khá ngọt đấy. Em cố tình quyến rũ anh phải không?”



“…” Anh có thể cút đi rồi.

Hô hấp của Vân Khanh không ổn định, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển, ánh mắt cô gợn sóng nước.

Cô nhìn anh đút tay vào túi quần, tay áo sơ mi tùy ý vén lên để lộ ra cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, ánh sáng chiếu xuống mặt anh, tỏa ra xung quanh, có một loại mê hoặc đặc biệt.

Cô cảm thấy tim đập rất nhanh, cứ ngơ ngác như vậy nhìn anh.

Thực ra, như thế này, thật ngọt ngào.

Cô có một cảm giác bình yên như đang mơ vậy.

Chỉ cần trong lòng cô không nghĩ đến những chuyện kia, từ lúc ra khỏi nhà đến bây giờ, một nhà bốn người cứ như vậy ở bên nhau, anh cũng đem đến cho cô cảm giác yêu đương.

Nở một nụ cười nhạt, trong khóe mắt anh có một chút phong tình của đàn ông.

Dường như, người đàn ông lên kế hoạch chuyện chuyên gia Trương chiều nay không giống anh.

Anh hung ác, đều không để cô nhìn thấy.

Biểu hiện trước mặt cô, chính là dáng vẻ mà cô thích.

Vân Khanh hơi nghi ngờ. Anh không cho cô biết chuyện của sáu năm trước có phải là để bảo vệ cô? Có lẽ cô không cần công kích quyết liệt như vậy?

Cứ như vậy giờ, không ai đến phá vỡ sự cân bằng, cứ như vậy ở bên cạnh nhau, thực ra cũng rất ngọt ngào.

Cô hơi do dự, có nên đến phòng khám tâm lý không? Dù sao cũng là lừa anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play