Vừa nhìn đã thấy tiên sinh và Vân tiểu thư có gì không đúng.
Lục Mặc Trầm đứng ở phía sau Vân Khanh, cởi cúc áo khoác, liếc mắt nhìn phòng khách, trầm giọng hỏi : “Bọn trẻ đâu?”
“Tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đã ngủ rồi.” A thẩm mỉm cười, bước lên cầm lấy áo khoác của tiên sinh rồi báo cáo: “Hôm nay rất ngoan, nghe tài xế nói ở nhà trẻ còn được khen nữa, về nhà còn khoe với tôi hai bông hoa vải được tặng, nói là phải đợi ngài về. Nhưng chơi một lúc thì mệt mỏi không đợi được, tắm xong thì ngủ mất, hai chú gà con…”
Vân Khanh chớp mắt, bước lên cầu thang.
“Vân tiểu thư có ăn cơm không…” A thẩm nói vọng theo.
Người đàn ông quay sang nhìn, ra hiệu không cần lên tiếng.
Nhìn thấy tiên sinh như vậy, lại nhìn Vân tiểu thư, A thẩm không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn Vân tiểu thư hơi thất thần.
Bà cũng không nói gì nữa, yên lặng lui xuống.
Ở lối vào phòng của hai đứa trẻ trên tầng hai, một ngọn đèn tường tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Bên trong là mùi sữa đặc trưng, vô cùng yên tĩnh, mấy món đồ chơi và những khối xếp hình chưa lắp xong rải rác bên giường, hai đôi giày nhỏ, một đôi gọn gàng, một đôi xộc xệch.
Tiếng hít thở đều đều vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Vân Khanh siết chặt hai tay, cả người hơi run lên, một lúc sau mới vô thức thả lỏng.
Cô bước đến bên giường.
Trên chiếc giường nhỏ màu xanh nhạt, hai đứa trẻ ngủ say sưa.
Nắm tay nhỏ cuộn lại đặt trên đỉnh đầu, cánh tay mập mạp, lông mi cong dài, khẽ rung lên theo từng nhịp hít thở.
Hai đứa trẻ mỗi đứa đều đeo một cái yếm nhỏ, đi chân trần, chăn đạp loạn xạ.
Như hai tiểu thiên thần.
Vân Khanh dường như chưa bao giờ nhìn kĩ hai đứa như thế.
Vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hai đứa trẻ chui ra từ bụng cô sao?
Cô vươn tay sờ chiếc bụng phẳng lì của mình, rồi lại nhìn chằm chằm hai đứa bé.
Nhìn gương mặt của hai đứa.
Cuối cùng, cô không khống chế được, lấy tay che hai mắt rồi từ từ ngồi xuống đầu giường.
Cô khóc không thành tiếng, trong lòng rồi bời, hoang mang và lo lắng, cảm thấy vô cùng đau lòng, năm năm qua bọn trẻ đã sống thế nào?
Cô không biết gì cả.
Quen biết nhau hơn nửa năm, cô chỉ nói rằng hai đứa trẻ rất đáng yêu, ngay từ đầu đã cảm thấy vô cùng thân thiết, vừa nhìn đã thấy thích.
Nhưng cô lại không thể nào tưởng tượng được mình là mẹ của chúng.
Thì ra, mẹ ruột của hai đứa đã tìm được chúng rồi.
Bảo bối… Bảo bối…
Vân Khanh khóc nức nở, cố đè nén giọng nói, ngón tay run rẩy chạm vào bàn tay nhỏ bé, ấm áp và mềm mại như kẹo bông gòn.
“Làm thế nào có thể hình dung được tâm trạng của mẹ đây?”
“Thì ra mẹ chính là mẹ của các con…”
“Mẹ không biết nên vui hay nên buồn. Trong lòng mẹ vừa vui lại vừa khổ sở, mẹ không biết tại sao lại sinh được các con. Không biết là tự nguyện hay là ngoài ý muốn… Mẹ cũng không biết làm mẹ như thế nào, mẹ rất xin lỗi, rất hoảng loạn, các bảo bối của mẹ… Mấy năm nay không có mẹ bên cạnh, chắc các con cô đơn lắm! Bây giờ nghĩ lại, mẹ cảm thấy rất đau lòng, rất đau lòng…”
Cô khóc không thành tiếng, cắn chặt môi, ánh mắt nhạt nhòa.