Vân Khanh tiếp tục gửi mail cho Ofina: “Ofina, cậu có thể cho tớ biết tớ không xuất hiện ở trường học bao lâu không? Nếu như tớ không ở kí túc xá thì tớ ở đâu? Cậu có ở bên ngoài trường học gặp được tớ không? Lúc đó tớ thế nào?”

Hàng loạt câu hỏi đến từ bộ não rối bời của Vân Khanh.

Cô suy nghĩ cẩn thận, sáu năm trước cô bị người ta thay thế, vậy mà cô hoàn toàn không cảm thấy có gì kì lạ, tại sao lại như vậy?

Không có kí ức nào bị thay thế, cũng không có kí ức nào với Quý Chỉ Nhã sáu năm trước.

Không thể tin được.

Ofina trả lời: “Xin lỗi, tớ và cậu chỉ có hai môn học cùng nhau, kí túc xá của chúng ta cũng không nằm ở một tầng, thế nên cơ hội gặp nhau không nhiều. Năm đó, có lẽ là trong lễ khai giảng thì tớ gặp được cậu. Trong khoảng thời gian cậu không đến trường, tớ cũng không biết cậu đã đi đâu, hôm tốt nghiệp thì hình như cậu bị ốm… Tớ không nói chuyện với cậu quá nhiều nên cũng không biết được bao nhiêu, xin lỗi không thể giúp cậu…”

Vân Khanh yên lặng nhìn lá thư, một lúc lâu sau mới trả lời: “Không sao cả, cảm ơn cậu, chúng ta có thể giữ liên lạc không?”

Ofina: “OK.”

Hành tung của cô trở thành một bí ẩn.

Vân Khanh ngây người nhìn màn hình máy tính chậm rãi biến thành màu đen, tâm trạng của cô cũng giống như màn hình này, tối tăm và trống rỗng.

Cuộc sống du học sinh vô cùng bình thường trong trí nhớ bỗng nhiên biến thành tầng lớp nghi ngờ và sóng gió.

Cô không dám tin vào điều này.



Nó làm cô bắt đầu hoài nghi về quá khứ của mình.

Quá khứ trong trí nhớ của cô hoàn toàn trái ngược với những lời của người bạn cùng lớp.

Mà mọi mũi nhọn lại chĩa vào Quý Chỉ Nhã.

Trong lòng vô cùng căng thẳng và tức giận, cũng có một nỗi lo lắng không hiểu tại sao dâng lên trong lòng, Vân Khanh lập tức cầm điện thoại đi ra khỏi nhà.

Cô phải đi tìm Quý Chỉ Nhã, cô phải đi hỏi cô ta, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.

Xe taxi chạy thẳng một đường đến quân khu đại viện, Vân Khanh lao thẳng đến cổng lớn.

Gõ cửa rất lâu.

Người mở cửa là lão quản gia của Lục gia.

Vân Khanh chợt tỉnh táo lại, nhận ra sự nóng nảy vừa rồi làm mình phán đoán sai lầm. Bây giờ cô không nên đến Lục gia tìm, Quý Chỉ Nhã đã không còn ở Lục gia nữa rồi.

Đáng lẽ phải đến Quý gia.

Nhưng Quý gia ở đâu?

Cô hoang mang, lão quản gia nhận ra cô. Từ khi ly hôn với Cố Trạm Vũ thì cô không quay lại thăm nhà lần nào, lần này cô đến làm ông ta rất ngạc nhiên: “Vân tiểu thư, xin hỏi cô đang muốn tìm ai vậy?”



Vân Khanh hoàn hồn, vừa cười vừa xin lỗi, nói mình gõ nhầm cửa.

Sau đó xoay người rời đi.

Cô siết chặt hai tay, bỗng nhiên nhận ra mình đang mất bình tĩnh.

Cô đi xa một chút, từ từ đi chậm lại, vừa đi vừa suy nghĩ kĩ càng. Lúc này cô không nên tìm Quý Chỉ Nhã để truy hỏi.

Cô đang ở thế bị động, rất khó phân biệt thật giả.

Nếu như lúc này cô đi tìm Quý Chỉ Nhã, cô ta quỷ kế đa đoan, lại hận cô đến tận xương tủy. Cô ta chắc chắn sẽ không nói cho cô biết chân tướng.

Vân Khanh cảm thấy “chân tướng” trong miệng Quý Chỉ Nhã nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.

Nếu như cô bị cô ta lừa dối, dẫn dắt vào một âm mưu khác, vậy thì thà không biết còn hơn.

Nghĩ thông suốt điểm này, Vân Khanh bình tĩnh lại rất nhiều.

Nếu Quý Chỉ Nhã là người khởi xướng, vậy thì cô nhất định phải điều tra rốt cuộc sáu năm trước cô ta đã tiến hành âm mưu gì.

Cô không tin những gì hai mẹ con họ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play