Lục Mặc Trầm nhất thời không nhúc nhích được, A Quan nhìn tàn thuốc đã cháy đến tay anh.

Anh vẫn không nhúc nhích.

Quý Tư Thần giơ tấm ảnh kia lên một lúc lâu, giọng nói mờ mịt: “Bức ảnh này là do người của tôi dùng kính hiển vi để chụp, rất mơ hồ… Nhưng mà tôi nhận ra, tôi tin cậu cũng…”

Quý Tư Thần còn chưa nói xong, tín hiệu đã bị Lục Mặc Trầm cắt đứt.

Màn hình lập tức tối đen.

A Quan thấy người đàn ông đứng dậy, quay mặt về phía cửa sổ, không nhìn thấy vẻ mặt.

Chỉ có tàn thuốc bị anh kẹp trong lòng bàn tay, nghiền nát thành tro, bụi rơi đầy sàn nhà.

Bóng lưng anh thẳng tắp, giống hệt một tác phẩm điêu khắc.

Rất lâu không có âm thanh nào vang lên, hô hấp cũng khó nghe được.

“Lục tổng.” A Quan sợ hãi, nhanh chóng lên tiếng.

Lục Mặc Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, thực ra chẳng nhìn thấy gì cả bởi vì bên ngoài tối om, tất cả chỉ có gương mặt anh phản chiếu lên tấm kính.

Đôi mắt anh hoang dã và băng lãnh, từng đường nét trên gương mặt đều lạnh đến thấu xương.

Những gì chảy qua trái tim anh đều đóng thành băng.



Trong lòng anh có một dòng sông băng, tầng tầng lớp lớp băng dày đặc, không một ai có thể đi vào, mấy năm nay cũng không có một tiếng động gì.

Lục Mặc Trầm xoay người, giọng nói như khóa chặt trong cổ họng: “Kết nối lại video.”

A Quan mở màn hình: “Tôi đã chụp ảnh màn hình rồi, Lục tổng, anh xác nhận một chút.”

Lục Mặc Trầm cúi đầu, nhìn gò má của người phụ nữ đang được phóng to trên màn hình.

Người này trùm khăn qua đầu, chỉ nhìn thấy chiếc cằm nhọn và sống mũi cao.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vết sẹo nhỏ ở bên thái dương, ánh mắt hoang mang và lạnh lẽo, “Thiên Dạ.”

Âm thanh giống như đến từ xa xăm.

A Quan biết người phụ nữ tên Thiên Dạ này có lẽ là người mà Lục tổng chưa bao giờ đề cập đến, những người anh em của anh cũng giữ kín như bưng.

Điện thoại trên bàn bỗng nhiên sáng lên, rung hơn hai mươi giây.

Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm hồi lâu, giống như sợ hãi, không nhận.

Ngay sau đó là âm báo tin nhắn thoại Wechat.

A Quan nhìn anh, giúp anh mở: Lục tiên sinh, xin hỏi anh có chút tự giác nào của một người bạn trai không?



Không nghe điện thoại.

Cũng không có gì, tối nay em đã nói chuyện với cha, em nói về mối quan hệ của chúng ta. Cha em cũng không phản đối. Em thực sự rất tò mò, rốt cuộc anh đã nói gì với ông ấy mà ông ấy lại thay đổi hoàn toàn như vậy?”

Giọng nói của Vân Khanh rất nhẹ nhàng, như một cô gái nhỏ.

A Quan nghe xong thì không biết phải làm gì, Vân tiểu thư không biết gì cả.

Ông chủ…

Ông chủ ngồi yên ở đó, không trả lời, ánh mắt lạnh lùng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thực ra Lục Mặc Trầm chỉ nghĩ đến một khả năng, đó là Bạch Vũ Linh và Thiên Dạ liên lạc với nhau bằng kí hiệu đó.

Thiên Dạ năm đó là người có khả năng thôi miên giỏi nhất trong đội tình báo.

Con ngươi anh khẽ co rút, cứ ngồi như vậy cả đêm, nhìn chằm chằm tấm ảnh không động đậy.

Đến khi gần sáng, anh mới nói với A Quan: “Tìm một trung tâm trị liệu tâm lý cao cấp nhất, tìm một người chống thôi miên tốt nhất, tôi muốn khám bệnh.”

A Quan sững sờ, không biết tại sao.

Sau đó, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Hỏi Quý Tư Thần, người phụ nữ này… Bây giờ có còn ở Mỹ không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play