Lúc A Quan đến phòng khám thì Vân Khanh đã đau nghiêng cả người, cơn đau giống hệt như đêm qua.

A Quan lập tức đưa cô đến bệnh viện.

Bác sĩ nói lúc cô đến kì lại bị cảm lạnh nên cần truyền dịch khẩn cấp để giảm đau.

Vân Khanh nhanh chóng vào phòng bệnh.

Lục Mặc Trầm gọi điện đến trách cứ: “Thấy chưa, ai bảo em không nghe lời. Còn nói là ăn cơm trưa, cuối cùng lại thành ăn trong bệnh viện, nếu như buổi chiều em còn dám chạy về phòng khám thì ông đây đánh gãy chân em.”

“…” Hừ, không biết là bị ai chọn giận đến phát đau.

“Anh có một cuộc họp.” Lục Mặc Trầm bây giờ chưa thể qua bệnh viện được: “Anh bảo A thẩm mang cho em ít canh.”

Vân Khanh nghe theo sự sắp xếp của anh, không từ chối nữa, mặc dù trước mặt cô vẫn có một phần cơm của bệnh viện… Cô cố hỏi thêm một câu: “Vậy khi nào anh mới đến gặp em?”

Giọng nói bên kia rất nhẹ nhàng, chậm rãi: “Ba giờ.”

“Em chờ anh, nhưng mà đừng nói cho bọn trẻ.”

“Có một người không hiểu chuyện là đủ rồi, anh làm sao có thể để cả ba người cùng nhau làm loạn chứ?”

“…”

Cúp điện thoại xong, Vân Khanh chậm rãi ăn cơm, sau khi truyền dịch thì cô đỡ hơn rất nhiều, hai giờ cô đi tìm phòng vệ sinh.

Tầng này là khoa phụ sản, có rất nhiều thai phụ đi đi lại lại.



Cô không ngờ lúc đi ngang qua phòng làm việc của bác sĩ thì gặp Quý Chỉ Nhã.

Vân Khanh nhìn lên tên phòng: Giữ khỏi sảy thai.

Mấy hôm trước Hạ Thủy Thủy nói cô ta bị đưa đến bệnh viện, Vân Khanh cảm thấy có lẽ không giữ được đứa bé rồi.

Nhưng không ngờ lại vẫn giữ được, đúng là càng làm việc ác thì làm gì cũng thuận lợi.

Trong phòng còn có hai vệ sĩ và hai người giúp việc, trong đó có một người giúp việc nhìn rất quen mặt.

Là người trong biệt thự Cố gia, có vẻ như được Lục Nhu Hi phái tới đây.

Xem đã Cố gia cũng khá quan tâm đến đứa bé này.

Nhưng không thấy Cố Trạm Vũ.

Vân Khanh không biết Lục lão gia có biết chuyện Quý Chỉ Nhã mang thai đứa con của Lục Trạm Vũ hay không, chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Làm sao giải quyết hậu quả?

Nhưng mà dù sao những chuyện này cũng không liên quan đến cô.

Cô nhắm mắt lại, quyết định rời đi, nhưng lại thấy có một người đang đi đến.

Vân Khanh giật mình, trốn sang một bên.

Bạch Vũ Linh nhìn hơi mệt mỏi, vệ sĩ đi sau đang kéo theo vali, có vẻ như là mới từ đâu đó trở về. Cô nghe thấy Quý Chỉ Nhã yếu ớt nói: “Mẹ, cuối cùng mẹ đã về rồi, con không nghĩ được cách nào.”

Vân Khanh nhất thời chưa rời đi, hai mẹ con đi ra khỏi phòng khám, Bạch Vũ Linh cười: “Mang thai rồng còn phải nghĩ gì nữa? Con nhất định phải bảo vệ đứa bé này, buông tha Lục Mặc Trầm, chọn Cố Trạm Vũ cũng được. Mẹ sẽ có cách, con cứ chờ ít ngày nữa, mẹ sẽ sắp xếp gặp cha mẹ Cố Trạm Vũ để bàn chuyện hôn sự của hai đứa.”

“Nhưng Cố Trạm Vũ lạnh lùng với con như vậy. Nếu không phải anh ta đẩy con thì con cũng không đến mức suýt mất đứa bé, phải vào bệnh viện.”



“Con cứ bám dính lấy cậu ta, cậu ta làm cha rồi thì nhất định sẽ dần dần thay đổi, con cứ nhẹ nhàng với cậu ta.”

“Thế thì cũng có lợi ích gì đâu?” Giọng nói của Quý Chỉ Nhã đầy phiền muộn: “Kể từ khi biết chuyện đứa con của Tô Gia Ngọc là do con sắp xếp thì anh ta đã nghi ngờ con, vô cùng chán ghét con. Mẹ, mẹ không biết đâu, anh ta còn nghi ngờ chuyện năm đó Vân Khanh đi Mỹ, còn bảo con là ly miêu hoán thái tử…”

Lời nói của Quý Chỉ Nhã bị Bạch Vũ Linh cắt đứt.

Vân Khanh đứng cách đó không xa, nghe được loáng thoáng, chuyện cô ở Mỹ?

Lúc cô ở Mỹ đã có chuyện gì?

Cái gì mà ly miêu hoán thái tử?

Lòng Vân Khanh hơi chùng xuống, một cảm giác kháng cự bỗng nhiên xuất hiện, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô muốn xông ra chất vấn, nhưng lí trí lại bảo cô không nên đi, cô cảm thấy rất kì lạ.

Bên kia, Quý Chỉ Nhã đã nói sang chuyện khác, thì thầm: “Mẹ, mẹ ở Mỹ nhiều ngày như thế, mọi chuyện thế nào rồi? Xong xuôi hết chưa? Tin tức đã lan truyền chưa?”

Bạch Vũ Linh cười nhạt, sau đó thì thầm câu gì đó mà Vân Khanh không nghe thấy được.

Cùng lúc đó, trong phòng chủ tịch, Lục Mặc Trầm nhận được báo cáo của A Quan: “Lục tổng, sáng nay Bạch Vũ Linh đã về nước, chúng tôi đi theo thì phát hiện có một người đàn ông bí ẩn về Trung Quốc cùng bà ta, không nhìn thấy mặt, chúng tôi đang điều tra.”

“Người đàn ông bí ẩn?” Lục Mặc Trầm híp mắt, lặp lại lời A Quan nói.

Sau đó anh lạnh lùng, gấp gáp hỏi: “Có liên lạc được với Quý Tư Thần không? Cũng nên có tin tức rồi.”

“Quý thiếu gia nói đã sắp xếp hành động, đêm nay có thể cho anh một câu trả lời thuyết phục.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play