Người nào đó nhất thời kinh ngạc: “Sao lại thế? Có phải là vì không bốc thuốc đúng bệnh nên thế không? Anh cũng chỉ đùa giỡn một chút thôi chứ trong lòng anh cũng khó chịu lắm. Nếu biết sớm hôm nay em dụ dỗ anh như vậy thì đã làm em luôn rồi, lại còn phải giả vờ làm Liễu Hạ Huệ mấy ngày, anh nhịn sắp hết nổi rồi.”

Vân Khanh nói: “Anh nhịn vỡ mạch máu là tốt nhất.”

“…”

Đêm nay cô thức dậy mấy lần, Lục Mặc Trầm cũng không sao ngủ được.

Ngày hôm sau, anh gọi mấy người giúp việc về để chăm sóc cô, không bao giờ làm trò này nữa.

Vân Khanh tỉnh dậy mới biết Lục Mặc Trầm đã đến phòng khám xin nghỉ phép cho cô.

A thẩm nấu nước đường đỏ, cháo nóng và mấy món ăn kèm cho ấm bụng.

Vân Khanh vừa sửa soạn vừa ăn, buổi sáng ở phòng bệnh có một ca đặc biệt, cô đã hẹn lịch trước. Bệnh nhân là một cô bé, mắc chứng bệnh tự động đạt cực khoái, rất đáng thương.

Cô vừa đi thì A thẩm không ngăn được đã gọi ngay cho Lục Mặc Trầm “cáo trạng.”

Mãi đến mười một giờ Vân Khanh mới điều trị xong, trong khoảng thời gian này cô vẫn để điện thoại chế độ im lặng.

Rửa tay xong, cô quay lại phòng làm việc, lúc này mới nhìn thấy mười cuộc gọi nhỡ.



Hai cuộc của Tô Gia Ngọc, một của Hạ Thủy Thủy, một của dì Mi, còn lại tất cả đều là của Lục Mặc Trầm.

Người này…

Đúng là lạnh lùng đến thấu xương.

Một khi xác nhận được đó là thức ăn của mình thì sẽ kiểm soát vô cùng chặt chẽ.

Cô biết chắc anh nghe A thẩm báo cáo rồi mới gọi điện đến, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, cô gọi lại cho Hạ Thủy Thủy và Tô Gia Ngọc rồi mới gọi lại cho anh.

Điện thoại đổ chuông vài tiếng mới có người nhấc máy, tiếng lật giở văn kiện vang lên rõ ràng, giọng anh đầy vẻ không vui: “Sao em lại đi làm?”

“Anh đang tra khảo em đấy à?”

Lục Mặc Trầm nhướn mày, đặt cây bút trong tay xuống: “Đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi mà.”

“Bệnh nhân cần em, anh cũng có công việc của mình, anh sẽ hiểu em.”

“Nhưng còn sức khỏe?”

Vân Khanh cắn môi, bụng cô vẫn còn đau, cả sáng nay cô đều chịu đựng.



“Không sao nữa rồi.” Cô vừa nói vừa uống thuốc giảm đau.

“Không sao thì đến đây ăn trưa với anh.” Giọng nói của anh hơi dịu lại: “Anh bảo A Quan đến đón em.”

“Ăn trưa?” Vân Khanh hơi đảo mắt, giọng nói chua như giễu cợt: “Nhưng mà Đoạn Vũ làm hộp cơm tình yêu chỉ đủ một người ăn thôi, em đến làm gì?”

“Lại bắt đầu rồi đấy.” Lục Mặc Trầm âm trầm: “Vẫn còn ghen à?”

“Tất nhiên rồi, nghĩ đến chuyện anh ăn cơm của người ta ba tháng chứ không phải ba ngày, em làm sao mà bỏ qua được? Huống hồ sau tối qua làm sao em dám gặp mặt Đoạn tiểu thư nữa, có cô ta thì em không đến đâu.”

Lục Mặc Trầm đứng dậy, dáng người cao lớn đi đến cửa sổ sát đất, ánh mắt mang theo ý cười: “Anh cảm thấy người phụ nữ như em rất thích hợp để sống trong hậu cung, giết người không dùng dao mà toàn mượn tay người khác. Em nói thẳng ra là muốn anh xử lí cô ta không phải là được rồi sao?”

Vân Khanh không nói thẳng.

Đàn ông sẽ phản cảm. Nói cũng phải có kĩ năng, trước đây cô và anh không có quan hệ này, cô muốn nói gì thì nói.

Nếu thực sự yêu nhau thì sẽ để ý, về phương diện này đúng là nữ cường cũng không giải quyết được.

Thế nên cô nói như thế nửa đùa nửa thật, chính là muốn hỏi rằng: “Được rồi, nếu anh đã nói như vậy thì em muốn hỏi anh sẽ xử lí cô ta thế nào.”

Lục Mặc Trầm tất nhiên hiểu ý cô, nếu như anh không có hành động gì thì cô sẽ khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play