"Có thể gọi Thẩm Thanh Dự ra ngoài cùng ăn không? Bữa ăn ngon như thế này nên để cho cậu ta một phần!"
Trong sảnh tiệc, Thẩm Thanh Dự bỗng nhiên dựng hết cả tóc gáy.
Hai em em Thẩm gia và Tần Luật cùng với mấy người quản lý của tập đoàn Thịnh Thế ở lại giải quyết hậu quả.
Chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế bị một người đẹp ở trước mặt mọi người hắt rượu lên mặt, lại còn bị cưỡng hôn, điều này tất nhiên cần có một lời giải thích.
Và chuyện này cũng không được truyền ra ngoài, nhất là truyền đến tai Lục lão gia.
Đoạn Vũ đã bị A Quan sắp xếp đưa đi từ lâu, ngay khi nhìn thấy ông chủ đuổi theo Vân tiểu thư, anh ta đã nhanh chóng sắp xếp.
Chưa đến mười giờ, mọi người ở bữa tiệc đã ra về gần hết.
A Quan nhận được tin nhắn của ông chủ, nói muốn tìm đôi giày của Vân tiểu thư.
Đồng thời còn có một tin nhắn muốn gửi đến Thẩm Thanh Dự thiếu gia.
"Lục tổng nói anh có công hiến kế! Thế nên... Hạng mục đường sắt ở Châu Phi vừa đúng lúc đang thiếu một nhân viên pháp lý, anh hãy nhanh chóng thu xếp rồi đến châu Phi ngay hôm nay để làm việc..."
Lời vừa vang lên, ba giây yên lặng.
Người đầu tiên bật cười là Thẩm Thanh Diệp: "Anh đã bảo em đừng có góp ý linh tinh rồi!"
Tần Luật cũng không nhịn được cười.
Thẩm Thanh Dự lùi về sau hai bước, ấn đường đen kịt, ngã lăn đùng ra đất: "Con mẹ nó chứ anh ấy bắt em đi châu Phi? Lục lão nhị, kiếp trước em giết cả nhà anh à? Nhất định là do anh ấy không hòa giải được cho nên mới trút giận lên người em..."
Mấy câu cuối còn chưa nói xong đã nghẹn trong cổ họng.
Thẩm Thanh Dự nhìn người đàn ông lạnh lùng từ ngoài cửa bước vào, ho khan một cái: "Anh hai, tha cho người ta đi mà!"
Lục Mặc Trầm không thèm để ý đến anh ta, đi tới cầm đôi giày cao gót trong tay A Quan rồi lại xoay người ra ngoài.
Vân Khanh đang đứng ở ngoài cửa.
Tần Luật ngẩng đầu hình cô, hai mắt sưng lên vì khóc, nhìn tâm trạng cũng ổn.
Nói thế thì chắc là Mặc Trầm đã hòa giải xong rồi.
Vân Khanh không có mặt mũi vào trong, vừa rồi làm náo loạn như vậy, bây giờ cô không dám đi vào.
Lục Mặc Trầm nhanh chóng bước đến, cô vươn tay nhận lấy đôi giày.
Nhưng anh lại ngồi xổm xuống, một tay giữ lấy chân cô.
Vân Khanh ngẩn ra, kinh ngạc rút chân lại, xấu hổ nói: "Tự em làm được."
"Nói mấy lời vô bổ đó làm gì." Anh thấp giọng, ngón tay khẽ nâng chân cô lên, nhẹ nhàng mà nghiêm túc đi giày cho cô.
Vân Khanh không được tự nhiên, mấy người Tần Luật đứng cách đó mấy mét đều nhìn chằm chằm sang bên này, Thẩm Thanh Diệp còn không khách khí cười thành tiếng.
Cô đỏ mặt cúi đầu xuống nhìn mái đầu đen nhánh của anh, đường nét gương mặt rõ ràng, miệng vẫn còn đang ngậm thuốc lá.
Bàn chân lạnh lẽo nhanh chóng ấm lên.
Cô mím đôi môi khô khốc.
Hình như mấy chiếc nút khó cài, anh móc vài lần vẫn không được.
Sắc mặt anh hơi khó coi, càng tăng thêm sức lực.
Vân Khanh hơi đau, ban đầu còn cố gắng chịu đựng, nhưng sau đó không nhịn được hít sâu một hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT