Thẩm Thanh Dự giống như đã chờ rất lâu, vừa gọi một giây đã bắt máy: "Vân tiểu thư?"
Vân Khanh không nhận thấy sự kì lạ này, ánh mắt lạnh lùng, dứt khoát hỏi: "Lục Mặc Trầm chuẩn bị đi dự tiệc có phải không? Anh có đi không? Thẩm thiếu gia, tôi có việc cần tìm anh ấy, tôi có thể tham dự với tư cách là bạn đồng hành của anh không?"
Thẩm Thanh Dự nghe thế thì khẽ cười, giả vờ suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: "Sao lại tìm anh hai gấp như thế?... Thôi được rồi! Tôi sẽ đổi người đi cùng thành Vân tiểu thư."
Vân Khanh cúp điện thoại, đậy nắp hộp cơm lại, cầm lên rồi rời đi.
Cô không về nhà mà đi làm một kiểu tóc đơn giản, sau đó đi mua một bộ váy ở trung tâm thương mại rồi đến nơi đã định chờ Thẩm Thanh Dự.
Sáu giờ, Thẩm Thanh Dự đưa cô đến tầng năm của khách sạn Hương Tôn để dự tiệc.
"Đây chỉ là một bữa tiệc doanh nghiệp nhỏ do tập đoàn Thịnh Thế tổ chức, có sự tham gia của hơn mười công ty, Vân tiểu thư..." Thẩm Thanh Dự còn đang định giới thiệu.
Vân Khanh đã xách váy tiến vào.
Trên trán Thẩm Thanh Dự đầy vạch đen, anh ta nhìn sát khí mờ mịt trên mặt người phụ nữ thì bỗng nhiên cảm thấy có chút ngoài kế hoạch...
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Diệp, buổi tối hôm nay cả Thẩm Thanh Diệp và Tần Luật đều đến.
Anh hai là chủ trì, nhưng mà nhân vật chính lúc này đang ở đâu?
Thẩm Thanh Dự lo lắng tìm kiếm, cũng may người đàn ông kia như hạc giữa bầy gà, gương mặt đẹp trai đó rất dễ dàng nhận ra.
Khi Thẩm Thanh Dự tìm được Lục Mặc Trầm thì Vân Khanh cũng tìm được.
Cô hơi dừng bước, nhìn thấy người đàn ông dáng người hoàn mỹ, bên cạnh là Đoạn Vũ tươi tắn nhỏ nhắn.
Anh đang xã giao, khẽ nói chuyện với mấy người khác. Đoạn Vũ cầm ly rượu cho anh, mặc một chiếc váy trắng trễ vai, dáng người rất đẹp, gương mặt trẻ trung, tác phong làm việc chuyên nghiệp không chê vào đâu được.
Cô cố làm ra bình tĩnh, nhưng hộp cơm trong tay vì dùng sức mà rung lên.
"Vân tiểu thư!" Thẩm Thanh Dự nhanh chóng xông lên chặn trước mặt cô, tim đập thình thịch, rất sợ cô xông lên làm lớn chuyện!
Nhưng cô lại nghiêng đầu, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi vươn ra cầm lấy một ly rượu, cô cười với Thẩm Thanh Dự, khẽ cụng ly với anh ta: "Bữa tiệc này tổ chức rất tốt."
"..." Thẩm Thanh Dự trong lòng run sợ, vừa chạm cốc với cô vừa không ngừng suy nghĩ xem cô nói câu này có nghĩa là gì?
Người phụ nữ này nhìn không có bất kì điều gì bất thường, nhưng mà nụ cười của cô làm Thẩm Thanh Dự run người.
Bình thường ai cũng nói anh hai nham hiểm.
Nhưng bây giờ anh ta cảm thấy Vân tiểu thư cũng không kém.
Nếu không thì làm sao hai người họ có thể vừa mắt đối phương được! Vương bát lục đậu... Không không không, tuấn nam mỹ nữ.
Thẩm Thanh Dự có cảm giác như mình đang tự tìm đường chết, sao tự nhiên lại chen vào giữa hai người này làm cái gì, đã thế lại còn tưởng mình rất lợi hại.
Anh ta chỉ vào hộp cơm trong tay Vân Khanh, ngượng ngùng cười: "Vân tiểu thư, cô mặc bộ váy đầy tiên khí như thế mà lại xách một hộp cơm đi khắp nơi, hơi không thích hợp!"
Vân Khanh mỉm cười, không trả lời, cũng không đặt hộp cơm xuống, cứ thế cầm trong tay, ánh mắt âm thầm quan sát.
Có người phát biểu trên sân khấu, thế nên mọi người đều yên lặng.
Lục Mặc Trầm ở trên sân khấu, nghiêm túc phát biểu.
Thẩm Thanh Dự thì lo lắng nhìn về phía Vân Khanh, cô đang uống rượu.
Lục Mặc Trầm đi xuống, bóng dáng thẳng tắp đứng trong đám người, tiếp tục trò chuyện xã giao.
Vân Khanh vẫn đang uống rượu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT