Dường như trong lòng cô có một sợ dây căng chặt đang lôi kéo cảm xúc chua xót của cô lên. Lục Mặc Trầm thích ăn cơm cô gái này nấu, thích uống cà phê cô gái này pha.

Nữ thư ký nhìn trứng rán trong thùng rác, lại tiếp tục khóc thút thít, “Có phải ngài ấy không thích ăn phải không? Cho nên mới ném trứng rán tôi làm, còn ném cả hộp cơm nữa? Tôi chẳng mong muốn gì nhiều, chỉ là muốn được lặng lẽ cố gắng hết sức nấu bữa cơm ngon cho ngài ấy ăn, tan làm xong là tôi đi học nấu ăn, khó khăn lắm ngài ấy mới cảm thấy hài lòng, tôi chỉ muốn ở cách ngài ấy gần một chút, tôi yêu ngài ấy mà hu hu……”

“Đoạn Vũ, cô đừng nghĩ nhiều, chủ tịch sẽ không ném hộp cơm của cô đâu, một ngày nào đó ngài ấy sẽ hiểu tình cảm của cô thôi mà. Có lẽ là mấy người này giở trò thôi, mà buổi sáng nay còn có người phụ nữ đó đi vào, đưa cả con của chủ tịch theo nữa ……”

Một đám người đang nói chuyện, còn Vân Khanh giống như bị người ta bắt ấy, lại lùi về sau hai bước.

Cô đứng mặt sau phòng trà nước, trong lồng ngực có một mồi lửa đang thiêu đốt ngực cô, cô nên chạy vào trong nó cho cô gái kia biết Lục Mặc Trầm có người phụ nữ của mình rồi ! Đừng tự mình đa tình nữa làm gì!

Tuy nhiên…… cô nhận ra Đoạn Vũ.

Đoạn Vũ, năm trước cô ở phòng khám nửa tháng trời, lúc đó cũng khéo là đợt chữa trị đầu tiên của Lục Mặc Trầm.

Sau đó đợt chữa trị bị gián đoán, trợ lý nhỏ còn đặc biệt nhắc tới cô gái này, nói là cô ta đi theo Lục Mặc Trầm đến rồi phải đau lòng rời đi, chính là cô Đoạn Vũ này.

Không ngờ cô ta còn trẻ vậy mà nghị lực không nhỏ, còn có thể lặng lẽ cố gắng giấu giếm đi vào công ty của anh, thậm chí còn nhậm chức ở phòng thư ký chủ tịch, mỗi ngày đưa cơm trưa tự mình làm cho anh.

Tình yêu của cô gái nhỏ vừa say đắm cũng rất hồn nhiên vừa cố chấp.

Gặp phải loại kế đánh lâu dài như Đoạn Vũ, Vân Khanh cảm thấy bản thân bị giết chết rồi, thậm chí cô còn ném hộp cơm của cô ta, Vân Khanh cảm thấy hơi có lỗi.

Nhưng đồng thời, cô lại không nhịn được mà nghĩ nếu bên người có một người yêu mình như vậy, lại còn là một cô gái nhỏ cần mẫn dịu dàng thì lẽ nào Lục Mặc Trầm lại không nhận ra à?

Dường như có một chiếc búa nện vào trái tim cô làm cho cô cảm thấy khó chịu.

Lúc trước chỉ là cảm giác hơi chua sót, bây giờ đã biến thành mưa rền gió dữ, ép cô tìm được một câu trả lời.



Vân Khanh siết chặt nắm đấm, bóng người thẳng tắp xoay người quay lại văn phòng chủ tịch.

Trong văn phòng rộng lớn im lặng, sau bàn làm việc đã không có bóng dáng người đàn ông nữa.

Vân Khanh nghiêng đầu nhìn thấy Lục Mặc Trầm bắt chéo chân ngồi trên sô pha màu đen, con gái đang nằm bò trên đùi anh, con trai thì ngồi đằng sau, lần lượt xếp hàng thay phiên nhau đọc bài.

Ngón tay người đàn ông mân mê sách vở, mày rậm nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc, khi Mười bốn đọc sai thì anh lại gõ đầu nhỏ của cô bé một lần, “Đọc lại câu này một lần nữa.”

Con gái không đọc được liền chui vào trong lồng ngực của anh làm nũng chơi xấu.

Cái ôm đấy cùng với cơ bắp cứng rắn lại chính là sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.

Trách không được nhiều người phụ nữ khăng khăng một lòng với anh như vậy.

Lục Mặc Trầm đã nhận ra cô quay lại từ lâu, gương mặt đẹp trai khẽ nhếch.

Chờ con trai con gái đọc xong, anh thu dọn sách vở rồi liếc mắt nhìn người phụ nữ đang đứng đó, “Làm xong rồi thì em đưa hai đứa quay về đi.”

Anh vênh mặt lên sai bảo cô giống như cô là bảo mẫu ấy.

Vân Khanh tỏ ra lạnh nhạt cứ thế cầm cặp sách của hai đứa nhóc và bảo chúng ra ngoài tìm A Quan.

Cửa văn phòng hơi khép lại.

Cô đi đến trước sô pha, bóng người mảnh dẻ lặng lẽ đứng thẳng, cô nhìn người đàn ông từ trên cao rồi nói, “Tôi có một vấn đề có thể hỏi anh được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play