Đột nhiên trong lòng có linh cảm không lành, Vân Thừa Thư siết chặt tờ giấy.
Dì Mi ở bên cạnh vốn không muốn đọc, nhưng liếc mắt thì nhìn thấy dòng chữ kỳ lạ, không nhịn được đọc lên: "…..."
Vân Thừa Thư đọc nhanh như gió, nhịp tim dần trở nên dữ dội, quét đến cuối cùng thì nhìn thấy tên Vân Khanh, không thèm nhìn kỹ cột con cái, trực tiếp nhảy đến kết quả giám định cuối cùng: trải qua quá trình thẩm định của cơ quan thẩm định có uy tín, mối quan hệ mẹ con có độ tương thích là 99,99%, là mẹ con gái/ mẹ con trai có quan hệ huyết thống….
Vân Thừa Thư ngừng thở.
Như thể máy bơm máu lên tim đột ngột không lên được, ông trợn mắt há mồm rồi lật lại trang trước xem cột con cái.
Khi Lục Mặc Trầm thấy tay ông không nắm được tờ giấy, anh bình tĩnh bước tới, cố định xấp giấy lại, vẻ mặt không thay đổi mà rồi trầm giọng nói "Chú hãy nhìn thật kĩ, Lục Thâm Trạch và Lục Phương Trạch là hai đứa con song sinh của con. Tất nhiên, chúng cũng do Vân Khanh sinh ra."
“Không thể nào.” Vân Thừa Thư đột nhiên lấy tay che ngực, hơi thở hỗn loạn, “Hoang đường, hoang đường!”
"Cậu Lục, đừng tưởng rằng tôi không biết con của cậu là do Vân Sương sinh cho cậu. Mẹ Vân Khanh đã từng nói rồi, bây giờ cậu đang giả mạo loại chuyện này, cậu muốn làm gì hả? Khụ khụ.." Vân Thừa Thư ho tiếp, sắc mặt dần tái đi.
“Anh Vân!” Dì Mi không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, lo lắng đến nỗi tay chân luống cuống.
Lục Mặc Trầm liếc nhìn người đang mặc blouse.
Bác sĩ lập tức tiến lên, ấn vào tim Vân Thừa Thư, ông không phối hợp, mắt nhìn chằm chằm vào Lục Mặc Trầm.
A Quan lấy một bản khác từ trong ngực mình rồi đưa đến trước mặt Vân Thừa Thư, cẩn thận nói, "Ông Vân, Lục tổng không gạt chú. Bản giám định này là của một bác sĩ khác, tên là Tần Luật.Chắc chắn chú cũng biết vị bác sĩ này từ cô Vân, anh ấy được coi là người có uy tín trong ngành y học, chú xem lại đi.”
Vân Thừa Thư không muốn đọc nó, nhưng trong lòng ông cứ bồn chồn lo lắng, như thể dây đàn bị đứt.
Ông quét mắt nhìn ở phần cuối cùng, kết quả thẩm định giống hệt nhau, chữ ký của người thẩm định quả nhiên là hai ký chữ "Tần Luật".
Là chàng trai đã phẫu thuật tim cho ông, Vân Thừa Thư biết anh ta là một người tốt, một bác sĩ giỏi.
Vậy thì đó không phải là giả?
Hai bản kết quả giám định từ hai người khác nhau ...
Vân Thừa Thư hít một hơi thật sâu, không dám tin được, đau khổ lẩm bẩm nói: "Tiểu Khanh thật sự đã từng sinh con sao? ... Nhưng chính con bé đã quỳ gối trước tôi và thề rằng mình không phản bội cuộc hôn nhân của mình, vậy thì đứa bé này …bao nhiêu tuổi rồi?"
Ông ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng xoay lưng lại với mình.
Lục Mặc Trầm xoay người, lấy từ trong túi quần ra một tấm ảnh, "Đây là hai đứa trẻ, năm nay năm tuổi."
“Năm tuổi?” Vân Thừa Thư nhìn chằm chằm hai khuôn mặt trắng bóc trong bức ảnh, trong lòng suy sụp, “Đó là sáu năm trước...”
“Vâng.” Lục Mặc Trầm gật đầu.
"Năm đó con bé ở Mỹ ... Vì sao sẽ sinh con chứ? Đến cả chính nó cũng không biết ... đây là chuyện gì vậy? Là do tôi hồ đồ hay là do chuyện này quá kì lạ? Lục Mặc Trầm, cậu phải nói rõ ràng cho tôi! Tôi không tin nhân phẩm của con gái tôi có vấn đề. Lúc đó, con bé sắp kết hôn với Cố Trạm Vũ, sao có thể dính dáng đến cậu được chưs? Hơn nữa, Vân Sương mới là vợ cậu, nó nuôi con của cậu 5 năm rồi, sao lại trở thành máu mủ của Vân Khanh chứ... khụ khụ! "
Vân Thừa Thư không chịu nổi, đầu óc choáng váng, ho dữ dội.
Bác sĩ liền mở tủ thuốc đưa thuốc cho ông.
Lục Mặc Trầm đi tới gần hơn một chút, nghiêng người chú ý tới tình hình của ông, nhẹ giọng nói: "Chú đừng kích động, bây giờ con chỉ có thể tạm thời nói cho chú biết, sự thật hai đứa nhỏ và Vân Khanh là mẹ con. Đúng là Vân Khanh cô ấy không biết. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT