Qủa nhiên anh thả tay cô ra, nhưng vẻ mặt lại rất nặng nề: "Mấy đứa nhóc hiếm khi có giờ nghỉ cùng nhau."
"Hửm?" Vân Khanh không biết, khó xử nhíu chặt lông mày nói: "Anh nên nói chuyện này sớm với tôi chứ."
"Lúc ấy không phải còn "Bận bịu" sao?" Anh quét mắt nhìn cô, cầm điện thoại lên: "Muốn đi thì đi đi, chướng mắt mà. Ông đây bị chửi hai câu là được rồi."
Vân Khanh trừng anh một cái, cảm thấy anh không hề có địa vị gì ở chỗ hai đứa nhóc, còn phải "chịu bị chửi".
Trong lòng không hiểu sao cảm thấy thật đáng yêu, nghĩ nghĩ một hồi trước khi đi thì hỏi anh: "Ngài Lục à, chuyện anh ly hôn là chuyện lớn, Bảo Bảo có biết không?"
Mẹ và cha ly hôn với nhau chịu tổn thương nặng nhất chính là Bảo Bảo rồi.
Mặc dù chỉ mới năm tuổi nhưng đều là đứa khéo léo lanh lợi.
Lục Mặc Trầm nhìn về phía xa, lông mày hơi nhướng cao, đôi mắt thâm thúy nói: "Tạm thời không có nói rõ. Nhưng khi Qúy Chỉ Nhã dọn đồ đi chắc chắn sẽ nhận ra. Cũng may bọn chúng không thân với cô ta lắm, có lẽ liên quan tới ruột thịt, Qúy Chỉ Nhã cũng không phải mẹ ruột nên cũng không khắt khe, quản chặt bọn chúng cũng chỉ ở chỗ anh, mấy đứa nhỏ đều lớn lên trong yêu thương không có khổ sở nên bây giờ chỉ thiếu một chỗ chính là mẹ ruột."
Vân Khanh cũng không nhịn được thở dài, đúng là chuyện đời khó lường.
Ai biết những đứa trả đáng yêu như vậy lại có thân phận long đong đến thế kia?
Không thân với Qúy Chỉ Nhã ngược lại bây giờ khi cha mẹ ly hôn cũng có chỗ tốt cũng nên.
Thật ra hôm ấy cô nghe được Hạ Thủy Thủy nói thì đúng là vẫn tò mò.
Mấy ngày nay cùng ngủ chung với bọn nhỏ, cô cũng không biết chúng có biết cha mẹ sẽ ly hôn không nên không có hỏi.
Cho nên... Vân Khanh đành nhìn vào hàng lông mày nhăn chặt của người đàn ông rồi hỏi: "Mẹ ruột của bon trẻ, anh Lục đã tìm được chưa?"
Lục Mặc Trầm biết cô muốn hỏi.
Anh cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt sắc bén, rất sâu nhìn qua chỗ cô như nhìn kẻ ngốc, nhếch môi mỏng lên nói: "Mẹ ruột không thể nào biết rõ."
"..." Đánh giá kiểu gì đây?
Nghe cái đánh giá kiểu này hình như oán khí của anh với mẹ ruột bọn nhỏ cũng không bình thường.
Vân Khanh tính toàn, trợn tròn mắt: "Nói như vậy là anh đã tìm ra mẹ ruột của chúng rồi? Anh đừng hở một tý là nói người ta sai, dù sao cũng là mẹ có quan hệ máu mủ với bọn trẻ, anh nên quan sát biểu hiện của người ta một chút rồi đánh giá chung mới là quan trọng nhất."
Anh nhìn dáng vẻ không biết gì mờ mịt như đồ ngốc của cô thì suy nghĩ trong mắt anh có hơi âm u: "Em vẫn còn cho người ta tới cầu xin nữa sao?"
Vân Khanh quyệt miệng: "Có ý nói rõ lý lẽ, dù sao anh cái người ý thức chủ quan quá nặng, chủ nghĩ gia trưởng quá mạnh rồi."
"Trong mắt em ông đây còn chưa được tốt hả?" Anh đè xuống vẻ mặt, không có vạch trần nhưng cũng tự thiết kế đường đi sau này: "Em cũng đã có nghiên cứu một chút về quan hệ mẹ con, vậy em tới làm cái người mẹ này là được rồi."
Vân Khanh sửng sốt, nhìn chằm chằm ánh mắt thâm thúy của anh, đột nhiên không biết mở miệng nói gì.
Không biết ý tứ của ành là gì.
Khi cô nghe được chính là ám chỉ ý tứ mạnh nhất rõ ràng nhất là muốn cô làm mẹ, cũng chính là...
Cách nói khác của xác định quan hệ rồi nhỉ?
Với cái suy nghĩ của cô là như vậy.
Nhưng cô còn chưa hiểu hết những thâm ý khác trong lời nói của Lục Mặc Trầm.
Anh híp híp mắt lại hỏi: "Làm mẹ dễ dàng như vậy em có đồng ý ý tưởng này không? Ý nghĩ nhận một đôi long phượng thai đáng yêu làm con?"
Anh đang thử thăm dò, thăm dò nội tâm cô đối với ý nghĩ tiếp nhận bọn trẻ, trước tiên coi như có sẵn con nhỏ, nếu như có thể tiếp nhận và yêu thương.
Như vậy sau này khi biết được chân tướng sự thật có phải cô sẽ chạy không thoát không nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT