Vân Khanh xách túi đi theo đường cũ, tìm đến cửa phòng bao của anh, bên trong đang muốn giải tán.
Cô thăm dò tìm anh.
Không thấy bóng người.
Cô liền chuyển gót giày, ngực liền chạm đến một thân hình cường tráng.
Ngực của anh rất cứng rắn, mang theo nhiệt độ.
Vân Khanh suýt nữa ngã quỵ, bàn tay mát lạnh của anh ôm lấy éo cô, cô dựa vào trong lòng của anh.
Hai người lùi về hai bước, đứng càng sát bên nhau.
Trong nháy mắt tim đập rất nhanh, bên cạnh có người phục vụ đi qua, Vân Khanh xấu hổ, tay định tách ra không chú ý đụng vào cơ bụng.
Càng cứng hơn.
Cô cắn môi, thân thể vừa động, anh nhìn từ trên cao nhíu mày, gương mặt điển trai anh tuấn, hai mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
Âm thành dịu dàng của Vân Khanh vang lên: "Anh đứng sau tôi làm gì?"
"Đường này nhà cô mở sao?"
"Anh thấy người ta xoay người lại cũng không tránh đi sao?'
"Vậy vốn dĩ là em muốn trốn tránh tôi sao?" tiếng nói trầm lãnh, nhìn cô rất chăm chú.
Vân Khanh nhịn không được bĩu môi, bị câu nói của ăn làm nghẹn lại, âm thanh của cô tự nhiên mềm mại hơn một chút: :"Tôi muốn tránh anh? Vẻ đạo mạo của Lục tiên sinh khi ăn cơm với phụ nữ khác vẫn còn tâm tình nhìn người phụ nữ khác sao?"
Một câu này của cô như đang oán giận anh.
Lục Mặc Trầm nhìn cô, sau đó hí mắt.
Bỗng nhiên bàn tay to lớn hung hăng bóp lấy vòng eo non mềm của cô, áp cô đến chỗ tối, thấp khói mù, áp trụ cô: "Tôi với người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình trái lại em lại chú ý rồi à? Tôi thấy em hình như muốn chết!"
Hô hấp của anh có mùi vị của rượu vang đỏ, nóng bỏng mê người.
Vân Khanh thấy mình chỉ cách anh mấy cm, hô hấp của cô cũng dồn dập, trong nháy mắt lại đỏ lên, cũng không biết vừa nãy mình đã nói gì nữa: "Tôi không muốn cãi nhau với anh vì những chuyện này, tóm lại, nếu Lục tiên sinh không có hảo tâm, càn quấy bữa cơm của tôi như trên đống lửa, nhưng ngồi trên đống than ăn cơm với đối tác, anh dựa vào tâm tình ngang ngược, đây là xin lỗi sao? Nếu vậy thì anh quá trẻ con rồi."
Cô nhẹ nhàng nói.
Ngón tay của anh cũng thuận theo thắt lưng của cô đi xuống, đụng đến mông, đánh một cái: "Nếu em không xuất hiện cái tư thế kia trước mặt anh ta? Ông đây còn gửi tin nhắn nhắc nhở em thu liễm rồi còn gì, là sai sao?"
" Lục Mặc Trầm, anh, anh la tôi cái gì?" Cô không tin vào tai của mình nữa.
"Tao thủ dung nhan, chuẩn bị sẵn tư thế." Môi mỏng của anh đáp lại, y chang.
Vân Khanh dùng tay ngăn anh lại, gương mặt xinh đẹp quả thực hơi liều lĩnh, đầu lưỡi cũng cứng lại: "Anh cái người này, không phẩm không đức... Miệng đúng là chuyện gì cũng có thể nói, mắt anh mù chứ tôi nào có như vậy? Chuyển đồ ăn chỉ là động tác bình thường, trong mắt anh lại ô uế như vậy... Anh đúng là không nên được đối xử tốt, Lục Mặc Trầm, anh đi làm cầm thú đi!"
Cô lên án anh, ngay cả bản thân của mình cũng thấy thổ thẹn, mặt đỏ lên, làm gương mặt trang điểm nhẹ nhàng cũng đặt biệt mê người.
Lục Mặc Trầm lại nhìn một lần nữa đôi môi hồng hồng kia, nhịn không được cúi đầu liền hôn lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT