Gian phòng lớn như như vậy, đột nhiên không có ai lên tiếng nữa.
Tình thế đảo lộn rối tung ngay trong nháy mắt.
So với vẻ mặt u ám của ông cụ Lục, thì vẻ mặt của Quý Vân Đình càng sa sầm đến nỗi rỉ nước.
Ông ta nhìn chằm chằm Tô Gia Ngọc hỏi: "Cô gái này, cô không được nói lung tung. Cô có biết vị trí chức vụ của tôi và ông Lục là đang ở đâu không? Cô phải chịu trách nhiệm với từng lời mình nói! Không phải tôi dọa cô, cô dám nói dối, thì ngày mai tôi có thể khiến cô biến mất khỏi thành phố S này!”
Sấm vang chớp giật.
Sắc mặt của Hạ Thủy Thủy hơi thay đổi.
Tô Gia Ngọc không nhúc nhích, mà cúi đầu rồi ngẩng lên nhìn Quý Chỉ Nhã, "Ông Quý, ông không cần phải bảo vệ con gái mình nữa, cô ta có từng làm ra chuyện không có nhân tính với tôi hay không thì cô ta tự mình biết rõ! Bây giừo tôi thề với trời đất! Nếu tôi nói lời vô căn cứ thì đi ra đường sẽ bị xe tông chết!”
Với thái độ chắc chắn như vậy, Quý Vân Đình quay lại âm trầm nhìn con gái.
Cái liếc mắt đó cũng đủ khiến Quý Chỉ Nhã rợn tóc gáy.
Quý Chỉ Nhã không ngừng nắm chặt hai tay, cô ta không ngừng lắc đầu, nước mắt giàn giụa, "Bố, sao bố có thể tin cô ta được? Cô ta nói bậy chỉ để hại con thôi! Có bằng chứng gì không? Họ Tô kia, cô nghe ai xúi giục mà dám có gan đến đây để xúi bậy vu oan cho tôi vậy hả? Cô đừng ngụy biện! Sao mọi người không nghĩ thử xem, sao cô ta lại chọn đúng lúc này mà tới? Lại xem ai cho phép cô ta vào cửa Lục gia!"
Sau khi rống lên, ánh mắt căm hận của Quý Chỉ Nhã bắn thẳng về phía Lục Mặc Trầm.
Mọi người cũng đồng loạt nhìn sang.
Lục Mặc Trầm hững hờ cong môi, vừa định nói.
Tô Gia Ngọc không thể chịu đựng được nữa, cười khẩy nói tiếp, "Quý Chỉ Nhã, tôi thấy cô sắp chết đến nơi rồi còn ngụy biện! Muốn có bằng chứng à? Tôi là bằng chứng tốt nhất, bản giám định quan hệ cha con này là bằng chứng tốt nhất! Vân Khanh nói với tôi lúc đó cô chính là người đã gửi đoạn tin nhắn đó cho cô ấy để vạch trần chuyện của Cố Trạm Vũ và tôi! Nếu 5 năm trước không phải do cô bày mưu tôi, thì sao bây giờ cô lại vạch trần? Cô cho rằng là đoạn video của camera giám sát trong khách sạn năm năm trước sẽ không còn sao? Lưới trời lồng lộng, thiện giả ác báo! Hỏi thử nếu tôi không thù không oán với cô vậy tôi đến đây thêu dệt vô cớ về cô thì có ích gì? Cô đừng mơ hồ chuyển sự chú ý của ông cụ Lục nữa, tôi với anh ta thật sự không quen! Hơn nữa, năm cấp ba cô và Cố Trạm Vũ đã từng yêu nhau, điểm này nếu ông cụ Lục và ông cụ Quý không tin thì có thể thử kiểm tra xem! "
Búa đập ầm một cái, lộ ra chỗ hiểm.
Ông cụ Lục và ông cụ Quý trao đổi ánh mắt với nhau, rồi gật đầu với quản gia, "Có thể bắt đầu tìm hiểu trường trung học của Quý Chỉ Nhã học không?"
Nói xong thì lại lắc đầu, ông cụ Lục nhìn thẳng vào Lục Nhu Hi, trầm giọng nói: "Quý Chỉ Nhã có học trường của Cố Trạm Vũ không?"
Lục Nhu Hi không muốn Cố Trạm Vũ dính líu đến chuyện này.
Nhưng trong lòng lại rõ ràng rằng, năm đó Cố Trạm Vũ thực sự đang theo đuổi Quý Chỉ Nhã, lúc đó còn gọi là Vân Sương.
Lúc đó bà ta cực lực phản đối việc yêu sớm của anh ta! Trực tiếp tìm đến chủ nhiệm lớp và Vân Thừa Thư để nói chuyện, nhưng may mắn thay bọn họ đã nhanh chóng tách ra.
Nhưng lúc đó Lục Nhu Hi đã không nhận ra rằng con trai bà đã thực sự chuyển tình cảm của mình từ Vân Sương sang Vân Khanh.
Đến khi bà ta phát hiện ra thì con trai bà ta đã hãm sâu không thoát ra được nữa.
Nghĩ đến những chuyện hồ đồ này, trong lòng Lục Nhu Hi cảm thấy chán nản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT