"Cái gì?" Bạch Vũ Linh không tin nổi, ném ánh mắt cho luật sư của mình.

Luật sư tiến lên, nói với cục trưởng Lý, "Ngài cũng biết bà Bạch Phu Nhân rất bận, cần phải để bà ấy gọi điện nói chuyện với cảnh sát Phó?"

Vân Khanh cười tủm tỉm, "Cố ý hại người thì tạm giam vài ngày cũng không quá đáng nhỉ? Tôi còn chưa kháng cáo lên tòa đâu, chẳng lẽ cục trưởng Lý cần anh Lục đến đồn cảnh sát nói chuyện một chút?"

"Ấy! Không cần không cần." Cục trưởng Lý lập tức xua tay với Vân Khanh.

"Cục trưởng Lý..." Vẻ mặt Bạch Vũ Linh sa sầm lại, giọng điệu nóng nảy.

Cục trưởng Lý xua tay, "Bà Bạch, việc chung làm chung, mọi người đều phải phối hợp, cũng không quá lâu đâu, tính cả hai mươi tư tiếng vừa qua, là còn bốn ngày nữa thôi."

"Chỉ dựa vào giấy chứng nhận sức khỏe không biết thật hay giả à?" Bạch Vũ Linh giận dữ lên tiếng.

Cục trưởng Lý biết nói nhiều thì sẽ đắc tội với cả hai bên, vội vàng trốn.

Vân Khanh tiến lại gần hai bước, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào gương mặt quyến rũ được chăm sóc cẩn thận của Bạch Vũ Linh, "Đúng vậy đấy, chỉ cần dựa vào một tờ giấy chứng nhận. Thế nên không được có lòng hại người, bằng không ngày nào đó sẽ bị quả báo."

"Vân Khanh mày là cái thứ gì vậy. Khi còn bé sao không đánh chết mày!" Ánh mắt Bạch Vũ Linh hung ác.

Vân Khanh yên lặng, thờ ơ nhếch môi, "Bây giờ cha vẫn còn đang nằm bệnh viện, bà là loại gì? Tôi càng ngày càng tin rằng, tôi không phải con đẻ của bà, đúng không?"



Bạch Vũ Linh nhìn gương mặt tức giận lạnh lẽo lại có chút mất mát của Vân Khanh, một sự sảng khoái ẩn sâu trong đáy lòng nhiều năm dâng lên, bà ta quay lại ngồi xuống ghế, nở một nụ cười quỷ dị lạnh lùng với Vân Khanh, im bặt không nói gì.

Dưới lớp quần áo là bàn tay đang nắm chặt của Vân Khanh, đáp án này, cô gần như chắc chắn.

Đáy lòng lại có chút buông lỏng.

Nếu như là ruột thịt mà còn đối xử với cô như thế, vậy thì thù hận phải lớn đến cỡ nào? Điều này quá dữ tợn.

Ngược lại nếu không phải, có thể để cô tìm cho đối phương một lý do đối xử với mình ác độc như thế.

Có thù báo thù, không cần phải bận tâm đến vấn đề máu mủ nữa, bản tính hiền lành không đành lòng đối với cô mà nói, vừa hài hước vừa nực cười.

Bạch Vũ Linh nhìn Vân Khanh xoay người rời đi, đợi đến khi đi rất xa, bà ta mới vỗ tay lên mặt bàn, dáng vẻ bình tĩnh đột nhiên sụp đổ.

Bà ta liên tục gọi mấy cuộc điện thoại cho cảnh sát Phó Thính và một số quan chức cấp trung.

Đối phương nghe ngọn nguồn gốc gác, nhất là khi thấy tên Lục Mặc Trầm, thì đều trả lời mập mờ.

"Đều là mấy kẻ vô tích sự!" Bạch Vũ Linh gầm lên, bên kia Quý Chỉ Nhã nghĩ kế, "Mẹ, không bằng sử dụng thế lực sau lưng cha?"



Quý Vân Đình?

"Không được, không thể để ông ấy biết mẹ đi tìm Vân Thừa Thư, vậy thì quả khứ của mẹ sẽ bị bại lộ." Bạch Vũ Linh lắc đầu, bản thân Quý Vân Đình đối với bà ta vẫn còn cách một tầng.

Quý Chỉ Nhã hơi nóng nảy, "Thế nhưng thời điểm này chính là lúc cần ngài ở bên cạnh con!"

"Bình tĩnh nào, Tiểu Nhã, con không hiểu đây là quỷ kế của Lục Mặc Trầm và Vân Khanh à? Khống chế mẹ trước, làm suy yếu thế lực của chúng ta, vì vậy đừng để bị lừa. Cũng may vẫn còn điện thoại, con có thể nghe mẹ đưa ra chỉ thị bất cứ lúc nào, A Hải và trợ lý của mẹ đều ở chỗ con, bọn họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cứ làm như mẹ nói!"

...

Hai ngày trôi qua.

Tập đoàn Thịnh Thế hơi bị rối loạn, giá cổ phiếu không ổn định, sáng sớm đã mở một cuộc hội nghị cấp cao.

A Quan đi đi lại lại trong văn phòng chủ tịch, bên trong phòng nghỉ yên lặng không thấy có chút động tĩnh.

Ông chủ lớn nói bế quan, thì thật sự bế quan.

Bên này điện thoại của chủ tịch đã bị Quân Khu Đại Viện gọi đến nổ máy.

Lục trạch nổ tung, Lục Phẩm Viện đang tìm chủ tịch Lục khắp nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play