Lục Mặc Trầm nghiêm nghị nói, "Mọi chuyện chiều nay sẽ không truyền ra ngoài, bao gồm cả cảnh sát, máy vị thân thích nhà em đã có cục trưởng nói chuyện, ai thức thời đều sẽ không muốn rước họa vào thân. Mục đích của Bạch Vũ Linh chẳng có gì ngoài việc muốn để họ biết em gặp gỡ bên ngoài, phá hoại gia đình người khác, mời người lớn tuổi đến xử lý em, đối với bà ta chuyện này ồn ào càng lớn thì càng tốt. Một là nội bộ của chúng ta rối loạn, hai là sau này tin tức từ hàng xóm láng giềng có thể sẽ được dùng làm bằng chứng trước tòa, hiểu không?"
Vân Khanh hiểu, loáng thoáng đoán được âm mưu quỷ kế của Bạch Vũ Linh.
Vì việc ly hôn của Vân Sương, mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào!
Cô vốn định nhân nhượng cho khỏi phiền, lúc này cũng nổi giận, "Bên phía anh Lục thì sao? Nếu có việc gì cần tôi giúp một tay thì cứ nói! Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Đầu dây kia im lặng mấy giây, lặng lẽ chỉ còn tiếng hít thở đều đều trầm thấp.
"Hàng đêm đến giúp tôi một tay, được không?"
"..."
"Anh nghiêm túc đi."
Bên kia ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói, "Không có gì cần đến em đâu."
"Ừ." Vân Khanh buồn bực trả lời, nghĩ nghĩ lại sửa lại, "Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi mong anh ly hôn, không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ có thù phải trả thôi."
Anh không nói.
Dòng điện lặng lẽ chảy, giống như không khí đột nhiên ngưng tụ một chút.
Vân Khanh chần chờ, không biết vì sao anh lại tức giận, ho khan một tiếng, "Anh Lục? Anh vẫn còn cầm máy chứ?"
"Cúp đây, đỡ phải tức chết." Anh lạnh lùng nói.
Cúp máy thật.
Vân Khanh nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, cảm thấy phiền muộn, nhưng vẫn lập tức phản ứng gọi lại cho anh.
Nhưng đường dây bên kia báo bận.
Lại gọi một cuộc khác, vẫn còn đang trò chuyện.
Cô lập tức hiểu, anh đang bận rộn.
Bên này Bạch Vũ Linh đến tấn công cô, hất nước bẩn vào nhà họ Vân, có lẽ là chia nhau hành động, đương nhiên bên kia Quý Chỉ Nhã cũng sẽ không rảnh rỗi.
...
Lục Mặc Trầm ngồi trên ghế chủ tịch, cả tòa nhà ánh đèn sáng trưng.
Chiếc ghế xoay ra một hướng, đối diện với cửa sổ sát đất, ông cầm bật lửa lên, cau mày châm một điếu thuốc, gương mặt lạnh tanh.
Đứng sau bàn làm việc là A Quan, Thẩm Thanh Diệp - giám đốc pháp lý của công ty Thịnh Thế, và mấy luật sư.
Trái ngược với vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ, trên mặt ông chủ lớn vẫn không có động tĩnh gì, nghiêm túc hút thuốc.
A Quan báo cáo, "Ông cụ Quý và ông cụ Lục đã gặp mặt, liên tục gọi ba cuộc điện thoại cho chủ tịch, yêu cầu ngài về nhà ngay lập tức. Nghe nói chiều nay Quý Chỉ Nhã đưa ra bức ảnh bạo hành gia đình, chính là ở chỗ cổ, và chẩn đoán từ bệnh viện. Còn có... Hình như cô ta đã trộm hồ sơ bệnh án nam khoa của ngài ở nước Mỹ, chứng minh ngài có bệnh không tiện nói đối với phái nữ, lấy ra bằng chứng trong năm năm hôn nhân ngài không hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng, nghi ngờ là lừa cưới. Ông cụ Lục nổi trận lôi đình, ông cụ Quý cũng muốn một lời công bằng, chuyện này..."
Lục Mặc Trầm đứng dậy, liếc nhìn Thẩm Thanh Diệp: "Đối với đoàn luật sự mà bọn họ mời đến, cậu cảm thấy hơi nguy cơ. Thỏa thuận ly hôn đã được lập xong, phía nhà gái trắng tay ra đi*."
*净身出户: Tịnh thân xuất hộ, dùng để chỉ lúc hai bên quyết định ly hôn, bên A đưa ra yêu cầu bên B không được chia bất kỳ tài sản chung nào, điều này hoàn toàn không có căn cứ pháp luật, mà chỉ dựa vào thỏa thuận lúc trước giữa hai bên
Thẩm Thanh Diệp chỉ còn nước quỳ lạy: "Vâng."
"Hai ngày này tôi sẽ ở trong phòng nghỉ."
"Không phải... Chủ tịch Lục, ngài có muốn quay về Quân Khu Đại Viện không? Dù sao dư luận cũng khó kiểm xoát, có thể kịp thời ngăn cản..." A Quan rất lo lắng.
Lục Mặc Trầm nhìn cậu, "Nóng nảy cái gì, chờ toàn bộ thủ đoạn của bọn họ lộ ra ngoài thì tính luôn một lần, ai mà đi từ từ làm cùng bọn họ? Còn nữa, đã phong tỏa khu biệt thự khám chữa bệnh của mẹ tôi chưa?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT