“......”

Vân Khanh thở dồn dập hồi lâu, cái chân kia vẫn hung hăng đạp xuống, đá đủ rồi!

Môi và răng cô run rẩy, giọng nói ngọt ngào: “Anh nằm mơ đi.”

Thân hình mảnh khảnh của người đàn ông đẩy mở ra vài bước, một tay đút vào túi quần, Vân Khanh không khỏi nhìn thẳng vào chỗ anh ta chặn lại.

Cô co người lại, đỏ bừng cả người, vội vàng bước ra ngoài.

Bực trong lòng, khó chịu trong đầu, khó chịu khắp người, người đàn ông sao mà nghiện chuyện đó dữ vậy.

Đến cửa khách sạn, A Quan dẫn theo hai bánh bao ngồi ở sảnh lễ tân đợi.

Vân Khanh ra khỏi thang máy, A Quan đứng dậy, bất giác nhìn lướt qua Vân Khanh từ trên xuống dưới, khuôn mặt hơi đỏ lên, ánh mắt tránh né không dám nhìn anh ta: “Cô Vân, chào cô, bây giờ cô về nhà chưa?”

Ánh mắt ngầm hiểu, Vân Khanh cũng là xấu hổ, đưa tay vén váy, cúi đầu bước ra ngoài: “Đúng vậy, lấy quần áo của đứa bé đi theo.”

“Ồ.” A Quan dẫn đám bánh bao nhỏ đi theo.

Vừa bước tới cửa, sếp lớn cũng từ trong thang máy đi ra, anh trong bộ vest chỉnh tề, trông tươi tắn, không có vẻ mệt mỏi như vẻ mặt của cô Vân.

Nghe nói chuyện đó, đàn ông và phụ nữ khác nhau hả?



A Quan bên cạnh mừng cho ông chủ: “Chủ tịch Lục, hôm nay anh dậy khá muộn.”

Lục Mặc Trầm liếc mắt nhièn, ánh mắt rốt cuộc không còn vẻ lạnh lùng như sắp giết người cách đây một tuần, anh nhẹ giọng nói: “Hôm nay trở lại làm việc. Tiền thưởng nửa năm sẽ không trừ. Cậu nói chuyện với bộ phận tài chính đi.”

“Cảm ơn chủ tịch Lục!!!”

“Tiếp tục cải thiện.” Người nào đó nghiêm túc nói thêm.

A Quan im lặng, không biết nội tình, cậu ta còn tưởng chính sếp đã khuyến khích cấp dưới tiến bộ.

Chủ tịch Lục giở trò lưu manh dày công tôi luyện.

Xem ra sau này cậu ta muốn được thăng chức và tăng lương lên đến đỉnh cao của sự giàu có, cậu ta sẽ phải tìm cách tạo cơ hội cho ông chủ ngủ với cô Vân.

Cô Vân, tôi xin lỗi, người không vì mình thì trời tru đất diệt!!

A Quan rút kinh nghiệm xương máu, tiếp tục tâng bốc: “Chủ tịch Lục, thật ra tôi biết có một vài khách sạn tình yêu vui vẻ tuyệt vời ở thành phố S. Anh có thấy hứng thú không?”

Lục Mặc Trầm nhìn lướt qua, đôi môi mỏng khẽ cong lên trên khuôn mặt vô cảm, đi đường cũng khá nhanh.

Anh hơi nhíu mày: “Lập danh sách rồi để trên bàn của tôi.”



“Được!”

Vân Khanh dẫn hai đứa nhỏ đứng đợi ở đó, cảm thấy Lục Mặc Trầm cũng rất bận, vừa đi cũng phải bàn công việc với A Quan, dáng vẻ nghiêm túc cũng không biết đang nói cái gì.

Cô vốn muốn nổi giận nhưng đã kìm lại được.

Đừng trì hoãn cơ hội kinh doanh hàng trăm triệu của người ta.

Bên kia, chủ đề đúng là liên quan đến “vài trăm triệu”, ai kia đang lên kế hoạch cẩn thận cho bản thân trong tương lai cho “nhiều, nhiều, nhiều trăm triệu”, “Cô ấy phải chuyển nhà?”

“Đúng, hôm qua tôi giúp cô Vân thu dọn đồ đạc nên ở nhà của cô Vân.”

“Chuyển đi đâu?”

A Quan nói: “Cô Vân lúc đầu không chịu nói. Có lẽ vì sợ tôi quay đầu báo lại cho anh. Nhưng tôi có kỹ thuật điều tra cao cấp. Sau đó, cô Vân gọi điện cho đồng nghiệp trong phòng khám, nói về ký túc xá gì đó. Tôi ngay lập tức nghĩ cô Vân có lẽ muốn chuyển đến ký túc xá nhân viên của họ!”

“Ký túc xá nhân viên ra sao?”

A Quan búng tay, đắc ý lấy điện thoại ra: “Tôi biết chủ tịch Lục sẽ hỏi, tôi nhanh chóng kiểm tra trước. Tòa ký túc xá này không xa phòng khám của họ. Nó là một tòa nhà kiểu cũ với nhiều phòng và các phòng đơn. Cô Vân chắc là ở một phòng đơn trên tầng ba.”

Lục Mặc Trầm liếc nhìn tòa nhà, gương mặt đẹp trai chìm xuống.

A Quan nhìn sắc mặt tăm tối của anh: “Trước ký túc xá còn có người quản lý ký túc, buổi tối có giới nghiêm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play