Vân Khanh thấy hơi động lòng, giống như Hạ Thủy Thủy đã nói với cô, chẳng lẽ cô không nghĩ đến chuyện ở bên cạnh Lục Mặc Trầm mới là sự trả thù lớn nhất với Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã sao?
Tất nhiên là cô biết.
Vừa rồi đứng bên cạnh Lục Mặc Trầm, nhìn Quý Chỉ Nhã như thế cô cũng cảm nhận được.
Đánh rắn bảy tấc.
Cô thế lực đơn bạc, nếu chỉ dựa vào một mình cô thì sẽ không phải là đối thủ của Quý Chỉ Nhã và Bạch Vũ Linh.
Hơn nữa, mục đích phòng ngự của Vân Khanh, ngoài báo thù thì còn là bảo vệ người nhà của mình.
Bạch Vũ Linh có thể mất hết lương tâm mà giết cô, một khi mọi chuyện không ổn thì bà ta cũng thể có khả năng đi tìm cha cô, động tay động chân với cha cô.
Vân Khanh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Lục Mặc Trầm chắc chắn là một chỗ dựa vững chãi nhất.
Cô dần dần không phản ứng nữa, mềm mại tiếp nhận. Lục Mặc Trầm thấy cô phục tùng thì cúi đầu lấy khăn tắm, thuận tiện hôn cô một cái: "Nghĩ thế nào rồi?"
Vân Khanh như đang đi trong sương mù, bị anh nuốt mất hơi thở, sự ngọt ngào dần dần bị hút đi. Cả người cô rất nóng, có lẽ là nóng đến tức cháy cả não: "Làm một cuộc giao dịch với anh, sau này mọi tin tức về Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã đều phải cho tôi biết."
"Vậy tôi được ích lợi gì?" Lục Mặc Trầm mút lấy môi cô, cảm thấy khó chịu đến phát nổ.
Vân Khanh im lặng, cúi đầu không nói thêm được lời nào.
Lục Mặc Trầm mạnh mẽ nâng đầu cô lên, không đợi thêm được nữa: "Muốn cái gì thì phải bỏ ra một cái khác tương ứng. Trước đây không phải lúc nào em cũng muốn rũ sạch quan hệ không rõ ràng của chúng ta sao, lúc nào cũng muốn chạy thoát khỏi tôi. Bây giờ không bằng chúng ta dựa vào giao dịch này, không phải chuyện gì em cũng muốn có lí do sao, vậy tôi sẽ cho cả em và tôi một lí do đầy đủ, được không?"
Trong lúc hoảng loạn, Vân Khinh không có chỗ bám tay, cánh tay cô đập mạnh lên thành bồn, đau đến mức kêu thành tiếng.
Cũng không biết được là đau chỗ nào, cô nhắm chặt mắt lại...
"Hả? Họ đang ở đâu rồi?"
"Không phải là vẫn đang cãi nhau với mẹ chứ?"
Trong phòng khách, giọng nói của hai đứa trẻ vang lên.
"Tiểu Vân Vân?"
Thập Tam chạy tới, kiễng chân nhìn ra cửa: "Em gái, ngoài cửa không có ai."
"Hả?" Thập Tứ cảm thấy kì lạ, quay đầu nhìn điện thoại của cha vẫn để ở bên cạnh giường: "Cát Cát, từ từ để em nghĩ cách."
Tiếng bước chân bên ngoài như đang giẫm nát trái tim Vân Khanh, cô nắm cánh tay người đàn ông nhưng anh lại phớt lờ.
Cô tức giận nói: "Không phải anh uống say sao?"
"Chuyện này mà em cũng tin à?" Giọng nói của anh vô cùng kìm nén.
Vân Khanh buồn bực, nhớ lại lần Vân Dật gặp chuyện không may kia, lần đó cô ở trong xe của anh cũng muốn làm giao dịch, nhưng lúc đó rõ ràng anh nói thế nào.
Nhưng bây giờ nhìn lại hoàn toàn không phải vậy.
Cô cắn răng nuốt hận, trong lòng căng thẳng run lên, nhìn chằm chằm cánh cửa, bọn nhóc hình như đã đi đến đầu giường.
Thì thầm không biết đang nói với nhau cái gì, cũng hoàn toàn không biết chuyện đang xảy ra trong này.
Thập Tứ hình như muốn gọi điện thoại cho A Quan?!
"Nhưng mà số điện thoại của anh A Quan là bao nhiêu?"
Thập Tam nằm úp sấp trên giường, mở điện thoại của cha, bên trong có bao nhiêu là số, hai đứa nhóc nhìn hoa cả mắt.
Còn cả chữ nữa, có chữ biết, có chữ không.
"Làm sao bây giờ? Nhỡ gọi nhầm thì sao?" Thập Tứ buồn bực.
Thập Tam vỗ đầu em gái: "Cứ nghĩ em giỏi lắm, thì ra hai chữ A Quan mà cũng không biết."
"Vậy anh có biết không?" Thập Tứ tức giận hỏi lại.
"Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, chúng ta nhanh tìm đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT