Vân Khanh cũng hiểu được cảm giác làm mẹ, Quý Chỉ Nhã nếu thấy Thập Tam Thập Tứ chạy đến chỗ cô thì chắc cũng khó chịu.
Nếu là trước đây thì chính cô sẽ ngăn cản.
Nhưng bây giờ, sau khi biết Quý Chỉ Nhã lòng dạ như rắn rết, muốn hại chết cô.
Thì trong lòng cô đã không sót lại chút thương hại nào.
Thậm chí cả lúc này cũng vậy.
Vân Khanh dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực: "Quý tiểu thư sáng sớm đã tức giận như thế?"
"Thập Tam? Thập Tứ?" Quý Chỉ Nhã vừa gọi vừa tức giận mắng: "Cô đúng là loại người không biết xấu hổ, cô cảm thấy mình có thể mê hoặc bọn trẻ à? Bí mật đưa chúng nó đến đây, cố tình ly gián chia cắt mẹ con chúng tôi, cô đúng là lòng dạ rắn rết!"
"Mẹ, Tiểu Vân Vân không phải như thế!"
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây..."
Hai đứa nhỏ không biết đã thức dậy từ bao giờ, rời khỏi giường ra ngoài.
Chắc là bị tiếng ồn đánh thức.
Vân Khanh quay đầu lại, ý bảo hai đứa không cần căng thẳng: "Ngoan, dù mua đồ ăn sáng cho các con, mau đi ăn đi, dì nói chuyện với mẹ các con một chút."
"Không được ăn những đồ không rõ nguồn gốc!" Quý Chỉ Nhã hung dữ nhìn hai đứa trẻ: "Đến đây với mẹ, hôm qua không phải mẹ đã nhắc các con hôm nay về nhà ông ngoại sao? Tại sao các con không nghe lời mà lén lút chạy đến đây? Có phải bị người phụ nữ này xúi giục không?"
"Không phải do Tiểu Vân Vân, chúng con muốn qua lấy đồ, sau đó..." Thập Tứ nhìn Tiểu Vân Vân, cũng không biết phải nói như thế nào: "Xin lỗi mẹ, chúng con quên không gửi tin nhắn cho mẹ biết."
"Nếu đã nhận sai thì còn không mau lại đây với mẹ!"
Hai đứa trẻ không muốn nhưng cũng phải đi lại.
Vân Khanh thấy thế thì giữ chặt cửa, cố gắng ngăn cản hai người vệ sĩ: "Quý tiểu thư, cô đang đột nhập trái phép, nếu báo cảnh sát thì người bị bắt chính là cô.“
“Chỉ cần tôi nói với họ cô bắt cóc các con tôi là được, cô có muốn thử không?" Quý Chỉ Nhã khinh thường: "Tôi đi theo định vị trong điện thoại của các con tôi tìm đến đây, hôm qua bọn chúng còn ở nhà cô mà buổi tối cô đã đưa chúng đến khách sạn, ai biết cô có ý đồ đen tối gì chứ?"
"Cái này oan cho tôi quá." Vân Khanh nhếch môi cười, lạnh lùng nhìn một vết trên cổ Quý Chỉ Nhã.
Phụ nữ nhìn phụ nữ, chỉ một liếc mắt có thể hiểu rõ.
Dấu vết đó còn rất mới.
Quý Chỉ Nhã luôn miệng nói lo lắng cho các con, nhưng tối hôm qua không phải vẫn còn bận lăn lộn trên giường với Cố Trạm Vũ sao?
Cảm thấy vô cùng ghê tởm, nếu cô ta muốn chơi thì Vân Khanh sẽ chơi với cô ta: "Tôi đâu có lừa gạt bọn trẻ, rõ ràng cha bọn trẻ cũng ở đây. Đúng không, Lục tiên sinh?"
Vân Khanh mở cánh cửa khép hờ.
Sau cánh cửa, một bóng người cao lớn đứng đó, một lúc lâu mới đi ra khỏi phòng tắm.
Quý Chỉ Nhã đột nhiên dừng lại, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt.
Lục Mặc Trầm... Sao anh cũng ở đây?
Quý Chỉ Nhã không che giấu được sự tức giận và căm hận trong mắt, quay lại nhìn Vân Khanh.
Lục Mặc Trầm mặc một chiếc áo choàng tắm.
Vân Khanh vẫn mặc quần áo, nhưng mà vẻ mặt của cô...
Quý Chỉ Nhã siết chặt nắm tay, lửa giận hừng hực.
"Sáng sớm đã ồn ào cái gì?" Giọng nói của người đàn ông vang lên.
Lục Mặc Trầm vừa xuất hiện, hai người vệ sĩ lập tức thu liễm, cả hai dừng động tác, nhìn về phía Quý Chỉ Nhã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT