Vân Khanh đang lau bàn, cảm thấy có gì đó không ổn thì đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy anh đang vén váy cô lên, động tác vô cùng tự nhiên.

Cô tức giận, hai má đỏ bừng: "Anh làm cái gì đấy?"

Anh liếm môi, yết hầu khẽ chuyển động, đôi mắt bị mái tóc che khuất ngước lên nhìn cô.

"Hạ lưu." Vân Khanh nghiến răng nghiến lợi, hất chân anh ra, kéo váy xuống.

Vùng eo nóng bừng, đúng là cái gì anh cũng dám làm.

"Cũng không phải là tôi chưa từng thấy." Lục Mặc Trầm nhắm mắt, lơ đễnh trả lời cô, giọng nói có chút men say: "Mặc ngắn như vậy không phải là muốn để tôi thấy sao? Hả?"

Đôi chân dài nhanh chóng móc lấy cô, anh mạnh mẽ đến mức Vân Khanh không kịp đề phòng, ngã nhào vào người anh. Anh chân anh khẽ mở, cô đụng vào bụng anh.

Vân Khanh vội vàng bám lấy tường, nhưng vừa cúi đầu thì đầu anh đã ở trước ngực cô, hô hấp nhất thời nóng hổi.

Vân Khanh xấu hổ, đẩy đầu anh ra, sau đó bắt lấy đôi bàn tay đang ôm lấy eo mình, thấp giọng tức giận: "Anh đừng có đáng ghét như thế có được không?"

"Hầu hạ ông đây." Con ngươi anh giống như một vực sâu không thấy đáy, một vòng xoáy hút người, cuốn đi sự mê hoặc.

Kẻ lưu manh nhất trong những kẻ lưu manh.

Vân Khanh biết anh đã uống say.

"Hầu hạ cái đầu anh..." Cô không nhịn được lấy tay chọc vào đầu anh, lúc bình thường thì không dám, nhưng bây giờ không phải đang say sao?

Trong tay cô đang cầm khăn lau, cả người đang bị anh ôm lấy. Dáng người anh rất cao lớn, cho dù đáng ngồi cũng không thấp hơn cô bao nhiêu.



Chỉ cần anh cúi thấp một chút thì phong cảnh dưới cổ áo sẽ lộ ra hết không sót chút gì.

Vân Khanh nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, có chút điên cuồng.

Ngay sau khi ngã xuống, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nắm chặt chiếc giẻ trong tay.

Cố gắng vùng vẫy nhưng không thể nào thoát được, cô miễn cưỡng dựa vào tường.

Hô hấp càng ngày càng bất ổn, chống lại bờ vai to lớn của anh.

"Vân tiểu thư, Lục tổng làm sao thế?" A Quan vội vàng chạy vào.

Vân Khanh bỗng dưng cứng người, bị anh cắn một cái, cô hốt hoảng che miệng, đập anh một cái.

A Quan chắc cũng cảm giác thấy có điều gì đó không bình thường, trong lòng muốn thắt cổ tự vẫn một ngàn lần!

Anh ta không muốn trở thành bia đỡ đạn, nhưng cửa không đóng, Vân tiểu thư lại đứng trước mặt Lục tổng, Lục tổng ngồi đó, bị Vân tiểu thư che mất, khụ khụ...

"Vào đây đi, sếp của anh say gần chết rồi." Vân Khanh cố gắng bình tĩnh, nhìn người đàn ông đang mím môi, nhắm chặt mắt.

A Quan chậm chạp đi vào, rất sợ Lục tổng lại đạp anh ta ra ngoài một lần nữa.

Nhưng mà dưới ánh đèn, người đàn ông mặc áo sơ mi đen lạnh lùng nhìn qua hình như là thực sự uống say, lông mày nhíu chặt lại, nhìn rất khó chịu.

A Quan hỏi Vân Khanh: "Làm thế nào bây giờ?"



Vân Khanh trợn tròn mắt: "Thì về nhà chứ còn làm thế nào nữa."

"Tôi không khiêng nổi Lục tổng đâu, anh ấy cao và nặng lắm."

"..."

Vân Khanh khoanh tay trước ngực, đi tới đi lui, sau đó lôi điện thoại ra tìm gần đây, thấy được một khách sạn bốn sao cách đây khoảng ba trăm mét.

Hai đứa trẻ ngủ ở trong phòng cô cũng không được, quá lạnh.

Bế hai đứa qua khách sạn nghỉ ngơi tạm thời.

Vân Khanh hạ quyết tâm, đặt một gian phòng với giá hai nghìn.

Sau đó A Quan đi lại mấy lần, cuối cùng cũng đưa được hai đứa trẻ đến khách sạn.

Vân Khanh cũng không thèm rửa mặt cho Lục Mặc Trầm, để anh tự sinh tự diệt. Say rượu thế này rồi mà còn nhìn cô với ánh mắt thiếu đứng đắn như vậy.

"Nhìn cái gì mà nhìn, ngủ đi." Vân Khanh trừng mắt với anh.

A Quan sang một phòng khác.

Cô quay lại phòng của mình để ngủ.

Sáng hôm sau cô sợ hai đứa trẻ ăn lẩu bị khô miệng nên sáng sớm đã dậy mua cháo mang đến khách sạn.

Cô đi rất nhanh, không để ý có người đi theo mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play