Cô mở thêm đèn, nhướn mày: "Thập Tứ, con nói cho dì biết đi, dì đen đến mức đấy cơ à?"

"Chỉ hơi đen một chút thôi, Cát Cát thật quá đáng! Tiểu Vân Vân, dì không cần để ý đến những tên đàn ông này, bọn họ chỉ thích mây trắng mà thôi. Con thấy dì như thế này hồng hào hơn, đúng vậy, nhìn hồng hào hơn trước một chút."

Vân Khanh sờ mặt mình, làn da hơi sạm đi một chút thành màu mật ong, chính cô cũng hài lòng với làn da này của mình.

"Quần áo của chúng con ở nhà dì sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì con và Cát Cát đến tìm dì nhé! Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, chúng con rất nhớ dì!"

"Đúng vậy! Một ngày không gặp tựa ba năm... Chúng ta đã mười ngày không gặp nhau rồi, thế là ba trăm năm!"

"...Cát Cát, môn toán của anh là do bảo mẫu dạy à?"

"Hả? Là cha dạy, sao thế?"

Hai anh em bắt đầu ríu ra ríu rít, trái tim Vân Khanh vô cùng ngọt ngào, đúng là đã lâu không gặp, sau này muốn gặp hai đứa cũng khó.

Cô mềm lòng, gật đầu đồng ý.

Cô quay lại dọn dẹp phòng ngủ một chút, sau đó lại dọn dẹp phòng khách rồi lau nhà một lần.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Vân Khanh rửa tay, chạy đi mở cửa.



Ngoài cửa, A Quan mỗi tay dắt một đứa bé, ngây ngô đứng đó, thấy cô thì mỉm cười: "Vân tiểu thư."

Vân Khanh thấy anh ta thì ngạc nhiên: "A Quan, không phải anh lúc nào cũng bận rộn sao?"

"Cái gì mà bận rộn chứ, anh A Quan bị lão Lục bỏ rồi! Bây giờ đang làm rửa xe ở Dự Viên."

A Quan nghẹn ngào: "Không thể nói lung tung thế được tiểu tiểu thư, đàn ông bỏ vợ thì mới gọi là "bỏ"."

Vân Khanh cười: "Đúng thế."

"Thế nên tương lai con bỏ rơi Tiểu Vân Vân thì cũng dùng từ "bỏ" đúng không?" Thập Tam vừa liếm kem vừa hỏi.

Vân Khanh xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: "Chỉ học những cái linh tinh, vào nhà đi."

Hai đứa trẻ nhanh chóng vào nhà, Vân Khanh nghiêng người hỏi: "A Quan, anh không phải thực sự bị sa thải rồi chứ?"

"Không có không có, Lục tổng tạm thời cho tôi nghỉ phép, nói là muốn tôi... Học tập thêm một chút! Cũng không phải chỉ hôm nay, nghỉ được một tuần rồi."

Vân Khanh nhìn dáng vẻ thận trọng của anh ta.

Thực ra A Quan cũng rất đẹp trai, gương mặt góc cạnh, vẻ mặt thâm thúy, nhưng không phải loại sắc bén như Lục Mặc Trầm mà tươi tắn hơn rất nhiều.

A Quan giống như một ca sĩ Hong Kong... Phương Đại Đồng, chính là loại cảm giác thanh niên trắng nõn và sạch sẽ.

So với Vân Dật thì còn đẹp trai và gầy hơn một chút.

Đàn ông kỹ thuật đều là như vậy.



Cô cười: "Đừng khách khí, A Quan, anh ngồi đi, các con uống sữa hay là nước trái cây?"

"Sữa!"

"Nước trái cây!"

"Vân tiểu thư, tôi thích uống sữa pha thêm chút nước trái cây và một chút trà."

"..." Vân Khanh mơ màng, một lúc sau mới gật đầu: "Được rồi, để tôi thử làm xem thế nào."

A Quan vui vẻ ngồi xuống, tháo kính đen ra.

Vân Khanh ở trong phòng bếp nhìn bọn họ chơi đùa với nhau. A Quan thế mà lại chơi rất hợp với hai đứa trẻ, bản thân anh ta nhìn cũng không lớn tuổi, cách ăn mặc cũng khác Lục Mặc Trầm.

Vân Khanh hiếu kì, cảm thấy xung quanh Lục Mặc Trầm có không ít người kì quặc, thú vị.

"Tiểu Vân Vân, con thấy trong phòng ngủ của dì có rất nhiều vali."

"Ừ, dì muốn chuyển nhà."

"Vân tiểu thư, cô muốn chuyển nhà?" A Quan bắt được tin tức quan trọng, cảm thấy nhất định phải báo cáo chuyện này với chủ tịch.

Anh ta quay đầu, len lén gửi một tin nhắn.

Sau đó lại quay lại hỏi tiếp: "Vân tiểu thư, cô định chuyển đi đâu?"

Vân Khanh mỉm cười, nhìn di động của anh ta, không trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play