Bên kia vẫn chưa cúp điện thoại, A Quan nghi hoặc hỏi: "Vân tiểu thư, còn có chuyện gì sao?"
Vân Khanh mấp máy môi, A Quan đột nhiên hỏi thế làm cô không biết phải trả lời thế nào, vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi cứ tưởng đã cúp máy rồi, tạm biệt."
"Hả?" A Quan không hiểu gì.
Vừa quay đầu thì bắt gặp chủ tịch từ trong phòng đi ra. Vừa mới ngủ trưa xong nên nhan sắc của chủ tịch lại càng lên hương, ngoài sự thâm trầm uy nghiêm thì còn một chút lười biếng. Người đàn ông chỉnh lại cúc áo, nhưng sắc mặt lại tối sầm.
"Lục tổng, anh nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại à?" A Quan cảm thấy điều này quá vô đạo đức.
Lục Mặc Trầm không nhịn được, giơ chân lên đá một cái.
A Quan ngã nhào ra đất.
Ngơ ngác nhìn người đàn ông ngồi lại vào bàn làm việc.
Sau đó, một quyển sách được ném vào tay A Quan, anh ta cúi đầu nhìn, "[Giáo trình nhập môn, làm thế nào để nâng cao tình cảm], Lục tổng, ý anh là gì?"
"Thư kí Tống, kéo cậu ta xuống, đừng để cậu ta xuất hiện trước mặt tôi nữa, bằng không ông đây sớm muộn gì cũng bị cậu ta kéo chân sau." Lục Mặc Trầm nhắm mắt hút thuốc, thái dương phát đau.
"Lục tổng, tôi đã làm gì nên tội..." A Quan nước mắt lưng tròng.
Thư kí Tống ho khan hai tiếng, không đành lòng ném cho A Quan một ánh mắt.
A Quan chớp mắt, lại nhìn lại cô.
Thư kí Tống nhìn Lục tổng, rồi lại nhìn lại A Quan.
A Quan suy nghĩ một chút, cầm lấy cuốn sách rồi theo thư kí Tống ra ngoài.
Đóng chặt cửa lại, không khí bên ngoài ấm áp hơn nhiều so với cái lạnh lẽo trong phòng làm việc. Thư kí Tống thấp giọng hỏi: "Trợ lý đệ nhất, anh đã hiểu chưa?"
"Không phải Lục tổng bảo tôi cút nhanh sao, tôi ra ngoài rồi."
Thư ký Tống xoa trán, chỉ vào mục lục của cuốn sách: "Nhìn vào đây, tùy vào tình huống mà phán đoán ra suy nghĩ và hành động của người khác."
"Tôi cần cải thiện chuyện này?"
"Đúng vậy." Thư kí Tống buông tay:"Nếu như tôi là Lục tổng thì cũng bị anh làm cho tức chết. Vừa rồi Vân tiểu thư gọi điện thoại đến, sau đó cô ấy chậm chạp không cúp điện thoại, anh có biết là vì sao không?"
"Không phải là cô ấy bấm nhầm sao?"
"..." Thư kí Tống lấy một nén hương cắm lên đầu anh ta:"Vân tiểu thư có thể là muốn nhân cơ hội đó để nói chuyện với Lục tổng, đúng chưa! Chuyện này cô ấy không thể nói rõ ràng được, thế nên phải dựa vào sự phán đoán của những người cấp dưới như chúng ta. Vừa rồi Lục tổng đứng ở đằng sau nghe thấy hết rồi, vẻ mặt đầy chờ mong anh sẽ đưa điện thoại qua. Nhưng anh thì sao, cúp máy... Anh cũng cúp máy luôn?"
"..." Fuck! Yêu đương thật là phức tạp.
May là khi cả thế giới đều đang đắm chìm trong tình yêu thì A Quan anh ta vẫn là một con chó độc thân thơm ngát.
A Quan ngửi ngửi chính mình, ừm, mùi hương chết tiệt!
...
Hạ Thủy Thủy lái chiếc BMW, vượt một chiếc đèn đỏ rồi bị cảnh sát giao thông bắt phạt, phải đến đồn cảnh sát một chuyến.
Thế nên kết quả là đến muộn.
Quán bar lúc chạng vạng tối vẫn chưa phải lúc náo nhiệt nhất.
Một số người trên sàn nhảy cũng quậy tưng bừng, những thân hình với đường cong mê hoặc, ánh đèn nhấp nháy.
Hạ Thủy Thủy xách túi đi vào, tìm một lúc mới nhìn thấy Vân Khanh.
Cô gái này có vẻ như chưa từng đến quán bar, cô chọn một góc ngồi vắng vẻ nhất.
Hạ Thủy Thủy vẫy tay với nhân viên phục vụ: " Bàn 3, cho thêm một ly Mystery of Charm Blue."
"Được rồi, người đẹp!"
"Thêm một chai vodka." Vân Khanh ôm đầu, chậm rãi lên tiếng.
"Cậu say rồi à?" Hạ Thủy Thủy ngồi xuống.
Vân Khanh mỉm cười nhìn cô ấy, đôi mắt như tơ, mái tóc dài buông thõng, ánh đèn quá mờ, Hạ Thủy Thủy phải mất một lúc lâu mới nhìn thấy hai mắt cô đỏ bừng.
Hạ Thủy Thủy còn chưa kịp thở dài thì Vân Khanh đã lôi một tờ giấy màu đỏ trong túi ra: “Thủy Thủy, cậu đoán xem đây là cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT