“Có đôi khi, tôi cảm thấy anh thật đáng sợ, quyền khuynh bức người, một tới một đi có thể lật ngược tình thế đến long trời lở đất, nhưng người không ở trong phạm vi anh để ý, anh liền coi không ra gì, quá thờ ơ, vì mục đích không từ thủ đoạn, không để ý tới người khác, anh lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, khiến người khác trong lòng run sợ, không khỏi nghĩ, một ngày kia tôi trở thành người anh không để ý, kết cục của tôi cũng giống như vậy....tôi, không chịu đựng được.”

Cơ thể đột nhiên bị một lực mạnh nhất quán, ngã vào đôi vai rắn chắc của anh, ngay sau đó cằm bị anh nắm lấy, “Cảm thấy tôi đáng sợ, liền muốn cách xa tôi? Cho nên điện thoại có thể không nhận?”

Vân Khanh có chút đau, nhận ra được ánh mắt anh lạnh lùng, nói, “Buổi chiều vừa đưa Tiểu Đào Tử đi, lúc ấy trong lòng tôi rất loạn, muốn gửi cho anh một tin nhắn, lại không biết nói thế nào.”

“Hai buổi tối đó thì sao!” Vẻ mặt Lục Mặc Trầm u ám.

Vân Khanh mờ mịt, anh còn gọi sao? Cô có thể ngồi ở đó như bàn chông, cũng không có nhận ra được.

Lục Mặc Trầm không hài lòng, véo nhẹ làn da mềm mại kia, nheo mắt nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hết sức nịnh hót nói, “Bé gái kia, tôi quả thật không nghĩ nhiều như vậy, em nói không sai, người tôi không quan tâm, tôi sẽ mặc kệ sống chết. Có thể đây là tàn nhẫn, em lo lắng có một ngày tàn nhẫn này, cắn lại trên người em? Vậy tôi có thể nói cho em biết một cách chắc chắn, sẽ không.”

Vân Khanh cảm thấy anh không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.

Là giá trị quan của hai người đều không giống nhau.

Người đàn ông tàn nhẫn tuyệt tình, người phụ nữ mềm mại dịu dàng.

Anh làm chuyện lớn, cô chỉ là người bình thường, sự chịu đựng có hạn.

“Chuyện của Tiểu Đào Tử chỉ là một chuyện, anh Lục, anh là người trên, khi anh muốn đạt được một mục đích, anh sẽ quét sạch hy sinh rất nhiều người khác, chém giết quyết đoán bước qua xác chết, tôi không được, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn mọi thứ này, tôi thậm chí sẽ ngăn cản anh.”



Anh không để bụng, hôn lên đôi môi mỏng dự định cắt đứt cuộc nói chuyện có thể phát triển thành tranh cãi này, “”Em ngăn cản thì ngăn cản, không ngại em đi theo tôi, bây giờ hôn nhân cũng có thể ly hôn rồi, tôi xem em còn lý do gì không cho tôi chiếm đoạt em?”

Vân Khanh bị hôn, cái miệng nhỏ nhắn không thoát ra được, nhưng tâm tư lại lại chợt bị những lời nói của anh đánh thức.

Đúng vậy, anh giúp cô ly hôn, mục đích không phải vẫn luôn rất rõ ràng sao, ly hôn rồi cô sẽ tự do, dĩ nhiên sẽ thuộc về anh?

“Lục Mặc Trầm....” Vân Khanh đưa tay đẩy lồng ngực đã trở nên nóng rực của anh, trên cánh môi là hơi thở thô bạo của anh, cô rút cái lưỡi bị vây lấy ra, sự khó chịu khiến đáy lòng cô lần nữa nặng nề, “Tôi không phải một đồ vật, không phải anh thích thì có thể chiếm đoạt, lời này khiến trong lòng tôi không thể chấp nhận, nói đến cùng anh vẫn là người đàn ông chủ nghĩa ngông cuồng vô lý, làm việc tàn nhẫn với anh là một cốt cách. Nếu anh giúp tôi ly hôn, chỉ là để tôi ngã vào trong lòng anh, để anh chiếm đoạt, xin lỗi tôi không có, chưa bao giờ đồng ý qua chuyện này, tôi cảm ơn mỗi lần cứu giúp của anh, chênh lệch thực lực tôi không thể báo đáp như nhau, nhưng anh cần tôi làm gì, trừ những việc làm trái với luân thường đạo lý, tôi sẽ làm tất cả.”

Lục Mặc Trầm rời khỏi khoang miệng cô, rất đột nhiên, ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, trở nên nguy hiểm lại lạnh lùng, sâu xa như một đầm lạnh.

“Nếu câu chiếm đoạt trên kia của tôi tổn thương quyền phụ nữ của em, tôi có thể nói theo cách khác, nhưng sự thật chính là, lão tử muốn chiếm lấy em, độc chiếm, trói bên người chiếm lấy bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào. Em muốn phân rõ với tôi? Lợi dụng năng lực của tôi giúp em ly hôn, sau đó phủi mông rời đi một cách tiêu sái, thế giới có chuyện tốt như vậy? Nghĩ đẹp rồi!”

Vân Khanh kinh ngạc, “Lục Mặc Trầm anh không nói lý lẽ, tôi lợi dụng anh ly hôn lúc nào?

“Sau khi ly hôn không ở bên cạnh tôi, còn không phải lợi dụng? Vậy em muốn ở bên cạnh ai, Tần Luật? Hay là đồng nghiệp lấy lòng nào đó?”

Anh hiểu sai khiến cô á khẩu không trả lời được, Vân Khanh nhất thời lạnh xuống, cũng không nói lời hay, “Tôi tự do, tôi muốn ở bên cạnh ai cũng là chuyện của bản thân tôi.”

“Tốt, chuyện một mình bản thân cô!” Lục Mặc Trầm siết chặt vòng eo mềm mại của cô, bàn tay to dọc theo mép quần cô chui vào, bao lấy cô, dùng sức để cô chống lên bụng mình, dán chặt, “Làm cũng bị tôi làm rồi, trên người có dấu ấn của tôi, em lại muốn phân rõ? Ép tôi nói lời tổn thương tình cảm? Lão tử đối đầu cứu em nhiều lần như vậy, người phụ nữ này, em lại không tồn tại chút cảm kích?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play