Trên đường đến Quân khu đại viện, Vân Khanh nhận được tin nhắn của Thẩm Thanh Diệp:
Vân tiểu thư, lát nữa cần cô phối hợp với tôi một chút, bất luận có chuyện gì xảy ra cô nhất định phải kiên định với suy nghĩ, tư tưởng của bản thân, trừ chuyện ly hôn ra, thì cô không biết chuyện gì cả, hiểu chưa?
Vân Khanh xem đi xem lại tin nhắn, rồi gọi điện cho Thẩm Thanh Diệp.
Đối phương không nghe điện thoại.
Có ý gì đây?
Thẩm Thanh Diệp cũng đi đến nhà họ Lục ở Quân khu đại viện sao?
Chắc là vì chuyện ly hôn.
Vân Khanh cứ đoán già đoán non, lại nghĩ đến cuộc điện thoại sáng nay, là ông cụ Lục đích thân gọi, lại có cả tiếng khóc của Tiểu Đào.
Lông mày cô chùng xuống.
Trong xe taxi chỉ nghe thấy tiếng nước mưa ở bên ngoài, mặt đất vẫn còn những vũng nước, cô bước đi vội vã, gấu quần có dính một chút nước bùn, không khí lạnh làm cho môi cô tái nhợt.
Cánh cổng màu đỏ Nhà họ Lục mở toang, những con sư tử đá hùng dũng hiên ngang.
Lão quản gia đứng bên cạnh cửa trong hoa viên, trên người mặc bộ quần áo thời Đường, nhìn thấy cô liền gật đầu, dẫn cô vào trong.
Vừa bước một chân vào cô liền nhìn thấy Tô Gia Ngọc.
Tô Gia Ngọc vẻ mặt sợ hãi, lo lắng không ngồi xuống mà đứng bên cạnh ghế, trên ghế Tiểu đào đang ngồi, cô bé mặc rất nhiều, trong lớp áo lộ ra bộ đồ bệnh nhân, mái tóc xoăn màu hơi vàng, đội một chiếc mũ, tay vẫn đang truyển thuốc, nêm cạnh có một cây dịch truyền.
“A….dì Khanh Khanh.” Tiểu đào ngạc nhiên nhìn, khẽ khẽ kêu lên một tiếng.
Cô bỗng dừng chân lại, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Tô Gia Ngọc, cô nhanh chóng quay đi, nhìn chăm chú vào khuôn mặt vào khuôn mặt gầy gò của Tiểu Đào.
Khóe mắt Vân Khanh ửng đỏ, trong lòng tràn ngập những cảm xúc hỗn loạn.
Cô nên đối mặt như thế nào đây?
“ Dì Khanh Khanh, gần đây dì không đến thăm con…..Tiểu Đào rất nhớ dì, hôm bữa sao dì đến viện rồi lại bỏ đi….”
Vân Khanh nhìn cô bé cười cũng không cười nổi, ánh mắt lạnh như băng, trên gương mặt tái nhợt này, có nét nào của Cố Trạm Vũ sao?
Tô Đào nhìn Vân Khanh có vẻ không quan tâm đến nó, vô cùng lo lắng, nhưng nghĩ lại, cả người đã không còn chút sức lực nào nữa.
Tô Gia Ngọc bế lấy con, đánh khẽ tay của con bé.
“ Ây da…..” Trẻ con thì hiểu cái gì đâu, vốn dĩ tự dưng bị đưa đến đây đã lo lắng bất an rồi, ánh mắt to tròn cứ nhìn ngó xung quanh cảnh vật lạ lẫm, trên mặt còn viết cả chữ không biết đây là đâu đầy sợ hãi, cuối cùng cũng đã khóc lên, hơi thở lại yếu ớt, khóc một lúc đã khó thở không ngừng.
Tô Gia Ngọc hai mắt đỏ hoe, mím chặt môi, chật vật vỗ lưng cho con.
Vân Khanh nắm chặt dây túi xách, không bước lên trước, nhìn hai mẹ con họ, bọn họ bất an và khó sử, điều đó khiến cô rất khó chịu.
Rốt cuộc là ai khiến bọn họ đến mức này?
Ánh mắt cô nhìn về phía Thẩm Thanh Diệp đang ngồi trên nghế sofa, Thẩm Thanh Diệp ra hiệu cho cô, bảo cô đi qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT