Lục Mặc Trầm cúi đầu hút thuốc, ánh mất không nhìn gì cả, chân duỗi thẳng ra đá túi xách của cô ta xuống đất.

Tiếng túi xách rơi xuống, Qúy Chỉ Nhã nhìn thấy túi xách rơi xuống đất cũng không dám động đậy gì thêm nữa.

Lục Mặc Trầm nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ hít một hơi thuốc,chân này vắt lên chân kia, tay dựa vào sau ghể, tư thế ung dung, “ 5 năm trời tôi không hề bạo hành cô,cô liền cho rằng tôi là một thằng quân tử bỏ mẹ nào đó hay sao?”

Anh cười lớn, nụ cười khiến cho Qúy Chỉ Nhã phải xấu hổ.

Đại loại, mặc dù chưa nhìn rõ được người đàn ông này, lúc anh phát điên lên, sự ưu nhã sẽ không còn nữa.

“ Lục Mặc Trầm,nếu như các con biết anh đối xử với em như này, các con sẽ nhìn anh như thế nào!” Qúy Chỉ Nhã hậm hực trong lòng, vừa trách móc vừa đe dọa.

Lục Mặc Trầm cúi đầu vẩy tàn thuốc, “ Nếu như các con biết người mà bọn chúng gọi là mẹ suốt năm năm qua, thâm độc, không có lương tâm, muốn giết người khác để chiếm lấy vị trí một cách vô nhân tính, dùng mọi thủ đoạn tàn ác nhẫn tâm, khiến cho bọn chúng phải tuyệt vọng như bây giờ thì chúng sẽ nghĩ sao.”

“ Anh…. Anh có ý gì?” Qúy Chỉ Nhã giải vờ làm ầm, trong lòng cô ta biết người đàn ông đáng sợ này sẽ không vì ai mà nổi giận, đụng tay đụng chân, phát tiết lên.

Anh trầm lặng như nước, không một ai có thể đoán được anh.

Vì con tiên nhân Vân Khanh,anh thật sự đã bộc phát ra sự tức giận này!

Qúy Chỉ Nhã chỉ đợi Vân Khanh về nước, cho cô một đòn chí mạng, khiến cô không còn tin vào cuộc sống, sụp đổ hoàn toàn, cuối cùng sẽ tự sát!

Người bạn thân nhất và chồng lén lút ngủ với nhau, có con với nhau và giấu cô đến 6 năm nay, sự công kích này ai có thể chịu nổi?!

Nhưng Qúy Chỉ Nhã không ngờ đến, khi Vân Khanh xảy ra chuyện anh đã biết rõ, mà anh lại còn đến tìm cô ta, chính xác thì anh đã nắm được cái gì đó của cô ta rồi?



Lục Mặc Trầm lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt dẫn dãn ra, ánh mắt lạng lùng như có những cây băng nhọn, hướng về phía Qúy Chỉ Nhã mà đâm, đâm xuyên qua cả linh hồn cô ta.

Anh cười nói, “ Cô nói mẹ con cô và Vân Khanh không hề quen biết nhau, không hiểu nhau, tôi thấy cô rất hiểu là đằng khác, đến cả bạn thân của cô ấy có con với người đàn ông nào, cô cũng biết rất rõ ràng. Cái này có phải đã chứng minh, cô và Cố Trạm Vũ từ lâu đã ngủ với nhau rồi không?”

Trái tim Qúy Chỉ Nhã đông cứng lại, chút nữa là muốn rơi ra ngoài.

Chuyện của cô ta với Cố Trạm Vũ, anh lẽ nào đã phát hiện ra rồi?

Mắt cô ta đảo qua đảo lại, Qúy Chỉ Nhã nghĩ đến nửa câu trước của anh, trong lòng càng hỗn loạn, buột miệng nói, “ Anh đừng ngậm máu phun người! Em và mẹ không biết gì về Vân Khanh cả, em biết bạn thân cô ta phản bội lại cô ta vì lúc ở Bệnh viện em đã nhìn thấy.”

Nụ cười nhếc mép của Lục Mặc Trần càng rõ rệt, anh nghi vấn ngước đầu nhìn, “Cho nên, đây là cô thừa nhận cô đã gửi tin nhắn cho cô ấy?”

“…….” Qúy Chỉ Nhã mở to mắt.

Lúc phản ứng lại, đây đã là tập hợp tất cả lời của cô ta nói, cô ta vào tròng rồi.

Lục Mặc Trầm nghiêng người, vô tình đem theo cả điếu thuốc đang bốc khói bước đến cạnh ghế sofa.

Quý Chỉ Nhã thở dài, lùi lại sau.

Lúc mà điếu thuốc còn lấp lánh tàn thuốc cháy đỏ, cách đôi chân trắng nõn nà của cô ta 1 cm, cô ta gào thét lên,điểu thuốc rơi xuống, cháy đỏ,đập lên ghế sofa.

Mùi khói thuốc và mùi khét của vải cháy khiến cho cô ta như phát điên lên, cô ta nhìn chằm chằm vào điểu thuốc đang cháy, chỉ thiếu một chút, thì điếu thuốc đó đã ở trên chân của cô ta rồi.

“ Lục Mặc Trầm……” Qúy Chỉ Nhã khinh sợ nhìn anh, không tin một người rõ ràng vô cùng quân tử lịch thiệp cao quý như vậy, anh làm sao có thể làm ra loại chuyện này?



Xem ra anh trong mắt cô ta, cô ta vẫn chưa hiểu rõ được anh.

Dọa muốn vỡ tim.

Lục Mặc Trầm lại liếm môi,trong ánh mắt lộ ra ý cười gian xảo, lấy tay cầm lấy cằm cô ta, nâng lên,” Cô ấy khóc cô cũng phải khóc, vậy mới công bằng. Tha cho cô hai ngày sống tiếp, cô nên trân trọng, so với đầu óc của mẹ cô thì cô còn kém xa lắm, muốn để bà ta biết được tin nhắn ngày hôm nay, chắc bà ta tức đến hộc máu đấy.”

“ Anh….anh làm gì mẹ em? Mẹ em đang ở nhà, anh, anh lại nói cái gì?” Qúy Chỉ Nhã cố gắng che đậy lớp mặt nạ, giả vờ bối rối.

Lục Mặc Trầm ngậm điếu thuốc trong miệng, với tay lấy điện thoại, rồi lại cầm lấy cằm cô ta, để cho cô ta xem điện thoại, “ Sao nào, có nhận ra người trong ảnh không?”

Trong điện thoại để một bức ảnh của một người, da đen, phụ nữ.

Qúy Chỉ Nha đồng tử long lên, môi run rẩy, rất nhanh bị cô ta nắm chặt.

Lục Mặc Trầm nhìn phản ứng của cô ta,ánh mắt như sáng lên, đến lúc Qúy Chỉ Nhã không chịu được nữa, anh mới buông cằm của cô ta ra.

Chiếc cằm nhọn hoắt, có một vết đỏ phù nề, bị làm cho biến dạng.

Lục Mặc Trầm ghét bỏ nhìn một lượt, trầm mặc đứng dậy rồi cười lớn, “ Cô đoán xem trên người phụ nữ da đen này, tôi đã điều tra được điều thú vị gì?”

Qúy Chỉ Nhã nắm chặt ngón tay, “ Em không biết anh đang nói gì, em cũng không quen biết người này.”

Mẹ không ở đây, cô ta hoảng loạn hoàn toàn, vốn dĩ đây là một sự sắp xếp tự nhiên, người phụ nữ da đen tìm Vân Khanh nói chuyện, chính là muốn tránh Vân Khanh không gặp người quen tại ngôi trường BUG mà cô đã học một năm.

Nhưng anh, sao lại nghi ngờ?Quay lại điều tra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play