"Mới ngày hôm kia, đột nhiên Tô Đào nôn ra máu, Gia Ngọc đi công tác không về được nên gọi cho tớ, dù sao đứa bé cũng rất đáng thương ... Đây là nghiệp chướng, lúc đó tớ mới biết ... tớ chỉ chỉ tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho cậu biết, tính khí của cậu quá thẳng thắn, nhưng tớ không ngờ cậu lại về nước sớm như vậy, Khanh Nhi, tớ biết cậu rất khó chịu, cậu đừng chạy ... "

Vân Khanh vẫn chạy.

Hạ Thủy Thủy bị cô đẩy ngã lên trên mặt đất, há mồm thở hổn hển.

Vân Khanh đi Honda, lao nhanh bẻ ngoặt ra khỏi bệnh viện.

Cố Trạm Vũ đè nén đôi mắt như chim ưng, cũng bước nhanh đến chiếc Lamborghini.

“Cố Trạm Vũ!” Hạ ThủyThủy đau chân, nhất thời không đứng dậy được, vội la lên: “Đừng đuổi theo cậu ấy, nhìn thấy anh cô ấy sẽ càng mất khống chế nữa!”

Lamborghini nhả khói chạy đi.

Hạ Thủy Thủy chậm rãi chống ta trên mặt đất đứng dậy, nhảy ra ngoài cổng bệnh viện, nhìn hai chiếc xe lái như bay ra ngoài, vội vàng đến mức lộn xộn, Cố Trạm Vũ đuổi theo Khanh Khanh như vậy thật sự sẽ gặp xảy ra chuyện ...

Làm sao đây? Làm sao đây?

Ánh sáng trắng lóe lên, Hạ Thủy Thủy đột nhiên nhớ tới một người, lập tức gọi điện thoại hỏi số điện thoại.

...

Vân Khanh không ngừng đạp chân ga rồi quay tay lái, đôi mắt không còn chút cảm xúc nào để suy nghĩ nữa, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước, khóe muốn rách cả mí mắt.



Trong tim máu thịt be bét, cơn đau đớn kia kèo dài hơi tàn, không thể giải tỏa.

Cô đi không mục đích, chỉ muốn hủy bỏ cái thế giới nực cười như thế này, hoặc rời khỏi thế giới mà cô không thể chịu đựng được nữa.

Đi đâu cũng được.

Cô đạp chân ga càng lúc càng nhanh, cả người cô như nhẹ dần đi, giống như chỉ cần nhắm mắt lại ...

Bíp bíp---

Chiếc Lamborghini đuổi sát cô ở phía sau đâm vào tai cô đau âm ỉ.

Cô đờ đẫn nhìn vào kính chiếu hậu, trên môi nở một nụ cười lạnh lẽo quyết đoán.

Cố Trạm Vũ.

Thôi không cần ly hôn gì cả, dứt khoát chết cùng nhau đi, anh chết tôi tàn.

Đến giữa cầu vượt, Lamborghini đã đuổi kịp, gần như chạy song song với chiếc Honda.

Cố Trạm Vũ mở cửa kính xe rồi sầm giọng hét lên, "Giảm tốc độ, Vân Khanh!"

Vân Khanh hờ hững liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thong thả nhìn thật lâu, đột nhiên nở một nụ cười mê hoặc.



Ngay sau đó liền bẻ lái đổi hướng, Honda bất ngờ rẽ ngang, mạnh mẽ tông thẳng vào Lamborghini.

Vài tiếng vang ầm ầm chói tái, Cố Trạm Vũ không phản ứng kịp, đôi mắt thon dài của anh ta trừng to rồi hét lên một câu: “Cô bị điên à?!"

Anh ta nhanh chóng đạp phanh, cản xe của cô, chiếc Lamborghini bị tông vào lan can bên phải, trán của anh ta bị đập nên bị chảy máu.

Vân Khanh vẫn còn đạp chân ga, chiếc Honda bị dây cáp bên hông kẹt cứng, bánh xe quay nhanh, Cố Trạm Vũ nhìn thấy khuôn mặt của cô, khuôn mặt xinh đẹp lúc này lại vô cùng sụp đổ.

Trái tim đau nhói, anh ta biết giờ phút này cô đang muốn giết chết mình.

Ở trên cầu vượt loạn thành một đống, may mà hai bên không có nhiều xe, anh ta mở cửa xe ở đằng kia trèo ra ngoài từ phía bên kia hàng rào, muốn bắt lấy cô.

Nếu cô tiếp tục đạp ga, bánh xe trượt ra khỏi dây cáp thép, chiếc Honda có thể sẽ bay ra khỏi lan can.

Nhưng khi Cố Trạm Vũ chui ra khỏi cửa xe, anh ta đã bị cảnh sát giao thông chặn lại.

Cố Trạm Vũ muốn vùng vẫy thì một lúc sau không biết một nhóm cảnh sát giao thông từ đâu xuất hiện và bao vây anh ta từ mọi hướng, chiếc xe cảnh sát cũng chặn chiếc Lamborghini của anh ta lại.

Anh tacau mày nhìn về phía Honda theo bản năng, quả nhiên nhìn thấy phía trước chiếc Honda có một chiếc xe đang phanh gấp chạy tới, âm thanh lạnh lùng chiếc xe Bentley màu đen quý phái nằm ở đằng kia.

Người đàn ông bước xuống xe, áo khoác bay theo gió, đôi chân dài quyến rũ, chạy rất vội nhưng không loạn.

Lục Mặc Trầm liếc về hướng Cố Trạm Vũ, ánh mắt lạnh lùng bi thảm, ánh sáng yên tĩnh sâu thẳm dưới mắt khiến Cố Trạm Vũ hơi cứng đờ lại, cả người chấn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play