“Làm sao anh biết?” Vân Khanh hỏi ngược lại, nhíu mày kỳ lạ, “Cũng không thể nói là mơ hồ, cái gì cũng có thể để lại dấu vết, chỉ là thỉnh thoảng xâu chuỗi, chẳng hạn như Ofina, tôi nhớ, nhưng hình như tôi không nhớ hồi đó mình có thói quen trang điểm, tiếc là không hỏi số điện thoại của cô ấy, nếu không có thể hỏi thêm chi tiết, có lẽ tôi có thể nhớ lại."

Đây không phải là trọng điểm.

Một năm cô học tại học viện Trường Y Harvard, chắc chắn có chỗ kỳ lạ.

Ngay cả màu sắc của đường ray đoàn tàu cô cũng không biết, cũng không biết rằng phải gọi điện đặt taxi trước, điều này chứng tỏ rằng cô hầu như không đến thành phố trong hơn một năm đó.

Đối với một du học sinh bình thường, sở thích lớn nhất là lướt qua và làm quen với các thành phố nước ngoài.

Có hai loại khả năng.

Một năm đó cô đều học ở Đại học Harvard và chưa từng đi ra ngoài.

Loại thứ hai là cô bị khống chế ở một nơi nhất định và di chuyển trong một phạm vi nhỏ nên chưa từng đến các khu vực thành phố.

Nếu là kiểu thứ hai, vậy ký ức về trường của cô đến từ đâu?

Và, nếu giấc mơ của anh trong thư viện là thật, thì kí ức của cô là ... giả?



Có quá nhiều nghi vấn, dày đặc um tùm, quấn chặt trái tim lạnh lẽo của anh.

Lục Mặc Trầm không làm chậm trễ thời gian, đưa cô ra khỏi cổng trường, lái chiếc xe Lincoln sang trọng cao quý phiên bản kéo lên đường rồi cua lại, chạy đi hướng khác.

Cũng vào lúc đó, vào đêm khuya ở Trung Quốc.

Quý Chỉ Nhã ngồi trên ghế sô pha trong biệt thự, liếc nhìn Bạch Vũ Linh đang hút thuốc, lòng như lửa đốt trả lời điện thoại, "Thế nào?"

Bên kia trả lời: "Đúng là anh Lục đã đến học viện Y của Harvard, nhưng anh hải đã sớm chuẩn bị, thấy Vân Khanh về ký túc xá, liền liềm tìm một người bạn năm đó đưa qua, là cô gái da đen năm đó chúng ta lấy lời khai, lại cho cô ta một khoản tiền, để cô ta nói theo lời chúng ta đã bảo, rồi kể lại với Vân Khanh hai ba câu thì bị người của chúng ta kéo đi. Tất cả rất hợp lí, hình như Vân Khanh không hoài nghi gì, anh Lục cũng không rõ ràng lắm.”

Bạch Vũ Linh nhíu mày, "Bọn họ đi đâu rồi?"

"Anh Lục lái xe qua trung tâm thành phố Boston, đi lên đường cao tốc, có vẻ đi về phía nam, hướng đến New York."

Lông mày Quý Chỉ Nhã giật lên, "Mẹ ... thế mà nó nhớ tới New York rồi! Nếu nó tìm được chỗ đó, thì ..."

“Bình tĩnh.” Bạch Vũ Linh phun ra khói.

Quý Chỉ Nhã nắm chặt tay.



Cô ta hoàn toàn không thể chạm vào tâm tư của Lục Mặc Trầm,lúc đầu anh nói muốn đi nghỉ ngơi, không mang theo cô ta, cô ta còn tưởng rằng anh đang đưa các con trở lại Hoa Kỳ, dù sao những qua, anh đã quen đưa mấy đứa nhóc đi trượt tuyết.

Tuy nhiên để ý điều tra mói biết, thế mà anh lại bí mật đưa Vân Khanh về Mỹ!

Vân Khanh một mình đi Mỹ, bọn họ không sợ.

Lục Mặc Trầm một mình đi Mỹ, bọn họ cũng không sợ.

Nhưng khi cả hai cùng nhau đến Mỹ, rồi đến Boston, trái tim Quý Chỉ Nhã bắt đầu run lên.

Quả nhiên, Lục Mặc Trầm đã nghi ngờ, hỏi về trường đại học mà Vân Khanh học, anh bắt đầu nghi ngờ, điều tra và tìm kiếm từ trường đại học.

Bây giờ lại đến New York, là nơi mà lúc đó bọn họ..

Bạch Vũ Linh trầm giọnh ra lệnh cho đầu bên kia điện thoại, "Tùy cơ ứng biến ... New York rất lớn đối với một người có kí ức đã biến mất thì làm sao có thể lấy lại được? Cho dù có một hai mảnh kí ức thì cũng không giúp ích được gì, làm sao để tìm được nơi đó? Hơn nữa còn mù mờ, mơ hồ thì sao có thể nhớ gì nữa? Hơn nữa, một khi phát hiện họ nhớ điều gì đó, e rằng không đến lượt chúng ta ra tay thì cũng sẽ có người càng lo lắng hơn chúng ta.”

Quý Chỉ Nhã sửng sốt, ánh mắt xoay chuyển nhìn Bạch Vũ Linh, "Mẹ ...có phải mẹ nói là người…."

“Ừ.” Bạch Vũ Linh bình tĩnh cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play