Đương nhiên, Vân Khanh tin tưởng lời trẻ con ngây thơ, rõ ràng là người nào đó tính toán giở trò.
Không biết nó có nghĩa là gì? Cho dù quan hệ của anh với Vân Sương có tệ đến đâu thì cuộc sống của gia đình kiểu này cũng không thể lấy cô thay thế được.
Vân Khanh mơ hồ có cảm giác, hình như Lục Mặc Trầm cố ý để cô ở cùng bọn nhỏ.
Sau khi tắm xong, Vân Khanh quấn cho bọn nhỏ một nụ hoa trên đầu, vui vẻ quấn khăn tắm chen chúc vào phòng Vân Khanh.
Vân Khanh đang sấy tóc thì cửa vang lên.
Mười Ba chạy tới, chỉ mở một chút, liền thấy ngoài cửa có một người đàn ông đẹp trai đang mặc áo choàng tắm.
“Bố ơi, tối nay bọn con ngủ với Tiểu Vân Vân nhé, chúc ngủ ngon!” nhóc mập nói xong thì lập tức đóng cửa lại.
Người đàn ông duỗi ra đôi chân dài ra, chặn ở khe cửa, lông mày rậm như tvẽ, "Mấy đứa chen ngột dì ấy thì sao? Ra ngoài."
Mười Ba không vui, thân thể nhỏ bé chen vào khe cửa thấp giọng nói: "Lão già này bố biết điều một chút có được không. Đây là ta lần đầu tiên on chung giường chung gối với Tiểu Vân Vân đó! Có ý nghĩa trọng đại, bố đừng phá rối. Hay là bố cố tình phá hoại đêm động phòng hoa chúc của con với Tiểu Vân Vân? "
Lục Mặc Trầm liếc cậu bé một cái, "Con có biết động phòng hoa chúc là gì không? Đi, gọi em gái ra ngoài, đàng hoàng về phòng mình mà ngủ."
"Con không muốn con không muốn đó!"
"Vậy thì tháng này đừng hòng đụng vào socola."
Mười Ba mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, cáu kỉnh giương đôi chân ngắn đá lên khung cửa một cái.
“Lục Thâm Trạch, hư rồi phải không?” Lục Mặc Trầm uy nghiêm lên tiếng.
Vân Khanh ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, cô tắt máy sấy tóc, sửa sửa mái tóc dài như mực, vừa đi tới cửa liền thấy Bánh bao nhỏ dùng hai tay ôm ngực, tức giận đứng ở đó.
Vẻ mặt người đàn ông đó thản nhiên, hơi thở của người đàn ông nào đó vừa tắm xong đang vấn vít trên khắp cơ thể, cao lớn lạnh lùng cũng đang đứng ở đó.
Lục Mặc Trầm liếc cô một cái, "Dẫn Mười Bốn ra ngoài, để chúng về phòng ngủ."
"Lão Lục, con chết rồi, chết trong chăn của Tiểu Vân Vân."
"..."
Lục Mặc Trầm nhướng mày, "Nghe lời, từ nhỏ đã hình thành thói quen không quá ỷ lại vào người khác, nếu không sáng mai sẽ bị phạt chạy bộ."
Câu nói vừa dứt chưa đầy mấy giây, bàn chân mập mạp trắng trẻo của Mười Bốn xuất hiện sau cánh cửa, thân hình nhỏ bé đứng bên cạnh Cát Cát, vẻ mặt cũng không vui.
Nhưng cả hai đều không muốn ra ngoài chạy bộ vào buổi sáng mùa đông, vì vậy chỉ đành thỏa hiệp.
Vân Khanh cũng không thể can thiệp vào việc anh dạy con.
Hơn nữa, cô cũng suy nghĩ đến việc giường trong phòng mình quá chật, hai đứa nhóc tuy nhỏ nhưng lỡ bị cảm thì cũng không hay.
Cô ngồi xổm xuống, nói với giọng điệu dỗ dành: "Đừng buồn nhé, không sao đâu, mấy hôm nay dì sẽ ở với bọn con, hơn nữa nhắm mắt hay mở mắt một cái thì đều có thể nhìn thấy dì mà."
Lục Mặc Trầm một tay xách một đứa, xoay người rời đi.
Vân Khanh đóng cửa lại.
Vừa mới vén chăn lên thì cửa lại bị gõ.
Cô cứ tưởng là mấy đứa nhóc quên đồ chơi ở đây, nhưng vừa mở cửa vào thì hơi thở thơm mát khi mới tắm xong và hocmon nam tính đầy quyến rũ và mạnh mẽ ập vào mặt.
Thân hình cao lớn tựa vào khung cửa, đôi mắt đen sáng ngời mà tĩnh lặng, "Quên mất nói phía sau có núi, ban đêm còn có sói, hay là để anh vào ngủ cùng em..."
Vân Khanh dùng một giây, sau đó nhanh tay đóng sầm cửa lại, "Cút."
Anh không cút, ưu nhã gõ cửa, "Thật sự là có sói."
Vành tai của Vân Khanh vừa nóng vừa lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù có bị cắn chết cũng không muốn dâng đến miệng anh."
Ánh mắt anh vừa rồi rõ ràng có ý muốn giao ra cho cô những thứ mà đêm đó ở bắc Sơn anh chưa bắn ra.
Cô không muốn.
Lưu manh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT