Cô vừa quay người, giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã lọt vào tai cô, "Thiếu thao phải không."
“Anh đang nói cái gì vậy?” Vân Khanh có chút sững sờ, nhưng cô chắc chắn mình nghe không sai, bên tai nhất thời có chút đỏ lên, đôi mắt đen nhánh trừng lớn nhìn anh.
Anh ép cô ở trước tủ lạnh, thân hình cao lớn phủ lên, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, lặp lại từng chữ từng chữ, "Nói em người phụ nữ này, thiếu thao."
“Lục Mặc Trầm, miệng anh tích đức một chút đi.” Đôi môi hồng nộn của Vân Khanh hơi run lên.
"Vậy thì em đã làm gì để tích đức vậy? Không trị được em thì em lại làm càn.” ngườ đàn ông hung ác giơ tay bóp lấy khuôn mặt mềm mại trắng nõn như ngọc bích của cô, bóp đến nỗi đỏ bừng lên.
Đuôi mắt mảnh dài kia của cô, xinh đẹp yên tĩnh đầy đắc ý, cô khoanh tay, "Nếu anh Lục biết tính khí ngỗ nghịch lại có chút bướng bỉnh của em , vậy thì đừng bắt nạt em. Nếu không, anh sẽ biết tay em."
"Làm càn là bệnh, ông đây phải chữa cho em."
Vân Khanh haha hai tiếng, không chút sợ hãi, "Em chỉ không biết nấu ăn, tôi có kiêu ngạo của tôi, em còn định học đó.”
“Hôm nay sẽ dạy em học.” Người đàn ông thốt lên chất giọng trầm, với hơi thở đầy nghiêm nghị, đặt một tay lên cánh cửa tủ lạnh bên cạnh cô.
Vân Khanh đột nhiên giật mình khi anh nghiêng người, về sức mạnh cô không thể đấu với anh.
Khuôn mặt cô trốn đi theo bản năng, bảo vệ cái miệng nhỏ của mình, không ngờ phía sau bóng đen, cửa tủ lạnh đã đóng lại sau lưng.
Một giây sau, hai má Vân Khanh hơi nóng, bởi vì dường như anh vừa định mở cửa tủ lạnh.
Cô chui ra khỏi vòng tay anh, cười như không cười tức giận liếc anh một cái,
Tưởng anh định cưỡng hôn mình ...
Nhục quá.
Lục Mặc Trầm lần nữa lấy ra vài món ăn trong tủ lạnh đầy đủ nguyên liệu đặt lên trên quầy, sau đó đem cái nồi rau luộc không ra cái dạng gì đó đổ hết vào thùng rác, lạnh lùng quát: "Lại đây."
Bàn tay nhỏ bé của Vân Khanh đang giữ cửa run lên, chưa kịp bỏ trốn.
Thì đã bị anh bắt lại.
"Rửa rau, rửa thật sạch.”
Bị bức ép bởi sự phóng đãng và uy phong của anh, Vân Khanh chỉ có thể làm, đầu tiên cô cầm một quả dưa chuột lớn bỏ vào bồn rửa, khi nước mở ra, cô dùng tay để loại bỏ gai.
Người nào đó cao hơn một đầu đang quan sát phía sau cô, nhìn thấy ngón tay trắng nõn chuyển động của cô, bụng dưới theo bản năng hơi xiết chặt lại.
Yết hầu anh chuyển động, anh bỏ dưa chuột qua một bên, "Rửa khoai tây."
Đêm nay, người đàn ông này chưa hết giận, thật dữ.
Sau khi rửa sạch khoai tây, anh nhét con dao cắt rau vào tay cô, “Vừa nói vừa làm, bây giờ, cắt làm đôi."
Vân Khanh rất thích bác sĩ, cắt đồ có trật tự đến biến thái.
Sau khi đắb đo trong vài phút, tìm ra điểm cắt rồi cắt thành các nửa đều nhất.
Lục Mặc Trầm: "..."
Cuối cùng biết tại sao người phụ nữ này lại không nấu ăn được rồi.
"Cắt thành sợi."
“Tại sao không thể cắt thành từng miếng, như vậy vẫn ăn được mà?” Vân Khanh phản bác ý kiến.
"Cả miếng có thể ăn, vậy sao em lại không ăn cả miếng luôn? Cuộc sống phải theo đuổi điều gì, cơ sở của ấm no là mỹ cảm, khẩu cảm." Anh dạy dỗ.
Vân Khanh nhẫn nhịn cơn tức giận của anh, cắt hai thành ba miếng, ghép chúng lại với nhau, sau đó bắt đầu cắt thành sợi.
Chỉ có điều, không cần dùng bất cứ công cụ gì, củ khoai tây đã bị cô cắt thành hàm răng sói, giống như bị chó gặm, dài ngắn không đồng đều thì thôi, cái to cái nhỏ không đồng đều, thật sự là không thể nhìn nổi nữa.
Vẻ mặt của Lục Mặc Trầm tối sầm, ánh mắt lạnh lùng hà khắc, "Em đang cố ý chọc anh phải không?"
Trên khuôn mặt bị tóc che khuất của Vân Khanh, đôi lông mày mảnh mai đang giương lên, đúng đó đúng đó, dù sao cô cũng cắt không được, anh đánh cô đi.
Đang dương dương tự đắc đã phá được anh thì đột nhiên sau lưng có một nguồn nhiệt đang ụp tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT