“Sẽ không.” Lục Mặc Trầm đút một tay vào túi quần, đi lướt qua cô ta, nhìn cô ta một cái, cười thâm sâu: “Tôi thấy cô sau khi về nước rất bận rộn, sinh hoạt cũng rất thoải mái. Cô thật tâm với con bao nhiêu, cho rằng tôi không thấy?”

Quý Chỉ Nhã siết chặt ngón tay, nhìn bóng dáng lạnh lùng của anh rời đi sau khi nói ra những lời này.

Chờ cho cô ta kịp phản ứng, ý tứ trong lời nói và nụ cười lạnh lùng của anh khiến lòng bàn chân cô ta phát lạnh.

Người đàn ông này giống như ma quỷ, rốt cuộc là anh biết được bao nhiêu? Thật thật giả giả, khiến cô ta không thể nào nhìn thấu được những lời này có ý gì?

Không mang cô ta theo, vậy mang ai theo?

Quý Chỉ Nhã cảm thấy mọi thứ khác xa với những gì cô ta nghĩ, vốn Cố Trạm Vũ thật vất vả mới giao dịch cùng với Trình đại thiếu, vừa lúc nắm được thời cơ tốt, cô ta lại sử dụng liên hoàn kế, đẩy Vân Khanh vào tay người lao động nhập cư, tiếp theo cũng không khó để đoán được, nhẹ thì Vân Khanh sẽ thân bại danh liệt, nặng thì sẽ gặp nguy hiểm.

Ngay cả Bạch Vũ Linh cũng đồng ý với kế hoạch này của cô ta, hoàn hảo không kẽ hở.

Thế nhưng vì sao, kết quả lại như vậy? Vân Khanh không chỉ không bị người lao động nhập cư làm gì, mà kết quả lại nhảy vào trong ngực Lục Mặc Trầm!

Giờ phút này Quý Chỉ Nhã cảm giác giống như là đang tự lấy đá đập chân mình.



Càng nghĩ trong lòng cô ta càng trầm xuống, đi về phía toilet cuối hành lang, gọi điện thoại cho Bạch Vũ Linh, bên kia nghe máy, giọng nói của cô ta có hơi run rẩy: “Mẹ, Lục Mặc Trầm mang mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi, nhưng không mang con theo, còn nói thẳng là con không quan tâm đến mấy đứa nhỏ, từ trước tới nay anh ấy chưa từng nói như vậy. Mẹ nói xem anh ấy có tin vào kết quả xét nghiệm DNA không? Con luôn có cảm giác, chúng ta thay đổi mẫu tóc, đưa ra kết quả xét nghiệm chính xác, thì có lẽ anh ấy vẫn không tin? Hoặc là, anh ấy đã làm ở nơi khác, hoặc là, anh ấy lấy tóc của Vân Khanh làm?!”

Bạch Vũ Linh trầm tư, bà ta đã từng nghĩ đến loại khả năng là sẽ lấy tóc của Vân Khanh.

Nhưng bà ta không ngờ được, Lục Mặc Trầm đa nghi như vậy, hơn nữa lại phát hiện nhanh như vậy.

Nếu đúng như những gì Chỉ Nhã nói, Lục Mặc Trầm đã làm cả hai, vậy thì xong rồi…..

Quý Chỉ Nhã vô cùng bất an: “Mẹ, mẹ nói xem anh ấy có thể để cho Tần Luật làm một phần không? Không được, chúng ta không thể ngồi đây chờ chết, phải hỏi một chút!”

Bạch Vũ Linh nhíu mày: “Làm kẻ kịch của Lục Mặc Trầm, giống như ngắm hoa trong sương mù, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy trong tay cậu ta cầm lá bài gì, tâm tư của người đàn ông này quá ác độc. Nếu cậu ta để cho Tần Luật làm, chúng ta hỏi thế nào đây? Chúng ta không quen Tần Luật, Tần Luật cũng sẽ hoài nghi chúng ta.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Con cảm giác tầng giấy cửa sổ này đã bị đâm thủng, vừa rồi anh ấy còn chỉ vào một con côn trùng rồi cười nói, có thể nhảy nhót được mấy ngày? Mẹ, con đã nói rồi, Lục Mặc Trầm quá nguy hiểm, năm đó chúng ta có thể tính kế anh ấy là bởi vì anh ấy bị mù, lại có người khác hỗ trợ, bây giờ mẹ xem xem….. Lời nói dối giống như quả cầu tuyết, giấy không thể gói được lửa, chúng ta phải dùng nhiều mưu kế hơn để làm tròn nó, không bằng chúng ta thu binh mã, lúc này con đường tốt nhất là Cố Trạm Vũ. Đương nhiên, trong tay con còn có hai lá bài tẩy, hừ, Lục Mặc Trầm muốn vứt bỏ chúng ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy, chúng ta phải có được những thứ mà chúng ta nên có…..”

Bạch Vũ Linh suy nghĩ sâu sa, lần này Chỉ Nhã nói cũng đúng, với chỉ số thông minh của Lục Mặc Trầm, cũng có thể đoán được hầu hết mọi chuyện.

Kế hoạch hiện tại, chỉ có thể che giấu, và chuẩn bị đường lui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play