“Ông muốn làm gì?” Vân Khanh nhìn chằm chằm cánh tay kia, lông tay dựng lên, gân mạch cũng nổi lên, nhìn mà buồn nôn.

Sự sợ hãi nhanh chóng bủa vây lấy cô, nhưng cô không có sức chống lại, từ qua tới nay, cô chưa uống một giọt nước nào, môi khô nứt, cổ họng cũng khàn khàn.

Hai tay bị trói sau lưng, cô giãy thế nào cũng giãy không ra, lui tới cuối, phía sau là thành bồn tắm lạnh như băng, giọng cô trở nên lạnh lùng: “Đừng tới đây… Đừng tới đây. Trình đại thiếu, nói cho cùng tôi và ông không thù không oán, tội gì ông phải làm lớn như vậy? Bắt cóc phạm pháp, sau này ông sẽ phải ngồi tù…”

“Không thù không oán?” Trình đại thiếu cười nhạt, tiếng cười nhẹ vang lên trong không gian tĩnh lặng u tối lại có tiếng vọng.

Không khỏi khiến người ta rợn tóc gáy.

Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt Vân Khanh, đưa tay sờ lên da thịt mềm mại sau lưng Vân Khanh, lúc này da cô nổi đầy da gà.

Ông ta lại cười, bàn tay vuốt dọc theo sống lưng, cúi đầu nhìn cô: “Nha đầu, cô và tôi có thù oán rất lớn đấy. Lúc đó rõ ràng là Tống Cẩn Mỹ đưa cô tới, cô có chuyện cầu xin tôi, đáng ra cô phải chiều lòng tôi, nhưng cô lại lật lọng, còn dẫn Lục Mặc Trầm tới.”

“Cô có biết vì chuyện này mà Trình Gia Hào tôi phải trả giá lớn thế nào không?”

Ông ta nâng cằm cô, đôi mắt nhỏ dài lạnh lùng nheo lại: “Lục Mặc Trầm không biết cô biến mất chứ? Trên đầu Cố Trạm Vũ phải mọc hai cái sừng rồi, nghe nói còn là quan hệ cậu cháu nữa! Khó trách cậu ta chịu đưa cô cho tôi, chỉ cần là đàn ông, vợ và cậu thông gian, đâu ai nuốt trôi cơn tức này! Lại nói về Lục Mặc Trầm, quả thực ngang ngược, lần đó đánh tôi ở thành phố B, khiến mặt mũi tôi đều mất hết không nói, sau đó lại dùng một dự án khiến Trình thị suýt chút nữa sụp đổ.”

Vân Khanh ngạc nhiên, cô không biết chuyện ở thành phố B lại gây ra kết cục lớn như vậy.

Lúc ấy chỉ nghe Quý Tư Thần nói, Lục Mặc Trầm vì giúp cô rửa sạch hiềm nghi cho Vân Dật, để cậu ấy được thả ra mà uy hiếp Trình đại thiếu, cũng làm một vài việc.

Nhưng mà, không phải Lục Mặc Trầm vẫn cho Trình thị một dự án, vẫn ăn cơm với nhân vật cấp cao của Trình thị sao?



Chẳng lẽ ở phía sau, lại dở thủ đoạn lừa gạt trên thương trường sao?

Chuyện này, mặc dù sau đó không liên quan tới cô, nhưng nguyên do là vì cô, Lục Mặc Trầm vì cô mới gây thù địch.

Vân Khanh giải thích: “Trình đại thiếu, nguyên do sự việc ở thành phố B là do Tống Cẩn Mỹ, đích thực tôi tìm ông là để cầu xin cho em trai tôi. Tôi chỉ muốn nhờ Tống Cẩn Mỹ giới thiệu găp mặt, nhưng cô ta lại nổi lên ý xấu, lừa gạt ông nói là tôi đưa tới cửa. Bên trong có rất nhiều hiểm lầm…”

Cô chưa nói xong đã bị Trình đại thiếu cười lạnh cắt ngang; “Chẳng lẽ trước kia Tống Cẩn Mỹ không qua lại với Lục Mặc Trầm sao? Vậy nên, ai biết có phải từ đầu đến cuối đều là âm mưu của Lục Mặc Trầm hay không? Cậu ta có một ngoại hiệu trên thương trường, là chỉ nuốt chứ không nôn ra, cái này không thể được. Thù oán lớn như vậy, cô nói tôi phải trả thế nào đây? Trả thù người phụ nữ của cậu ta, có phải sẽ trực tiếp làm tổn hại tôn nghiêm của cậu ta không?”

“Trình đại thiếu, ông quá mưu mô rồi. Mà tôi, tôi lại không phải người phụ nữ của Lục Mặc Trầm.” Vân Khanh lạnh lùng nói, vẻ mặt như muốn khẳng định. Nhưng đáy mắt cô vẫn lộ ra đau đớn, rốt cuộc cô cũng hỏi: “Cố Trạm Vũ đưa tôi cho ông, anh ta muốn đổi lấy thứ gì từ ông?”

Trình đại thiếu cười ha ha một tiếng: “Đây là bí mật. Tóm lại, dù có là cái chân gà tôi gặm không nổi thì tôi cũng không muốn để Lục Mặc Trầm được hời, thế thì cứ đập nát thôi. Tôi nghĩ, tổng giám đốc Cố đau thấu tim gan, hẳn có suy nghĩ này.”

Chút ánh sáng le lói cuối cùng trong mắt Vân Khanh cũng biến mất, chỉ còn lại bóng tối.

Thật ra cô đã sớm đoạn được, không phải sao?

Cố Trạm Vũ bỏ cô, chuyện này ở trong dự tính của cô.

Chuyện anh ta đưa cô cho Trình đại thiếu, để Trình đại thiếu dùng cô đối phó với Lục mặc Trầm, sao lại không thể chứ?

Cố Trạm Vũ làm được, anh ta hận cô như vậy mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play