Trong lúc Vân Khanh đợi kết quả điều tra của A Quan thì cũng không rảnh rỗi.

Đối với việc cục vệ sinh liên tục kiểm tra phòng khám, yêu cầu chấn chỉnh, cô đã tìm thẳng đến các lãnh đạo có liên quan, mời bọn họ dùng cơm.

Anh đến kiểm tra phòng khám, anh lại còn đi ăn cơm với tôi? Mấy lãnh đạo này hơn phân nửa là nhận thấy có tiền đưa đến.

Rượu qua ba lượt, Vân Khanh dụ cho các vị lãnh đạo này vui vẻ, cũng nói nhiều hơn, đưa ra vài chỉ điểm cho cô: "Bác sĩ Vân à, là do cô đắc tội với người ta."

Vân Khanh chậm rãi cười, "Vậy đúng là chết tôi rồi, không biết tôi đã đắc tội với vị thần tiên nào?"

"Chỉ có thể tiết lộ một góc cho cô, nhà họ Quý, còn lại thì tự cô nghĩ thử đi."

Vân Khanh lại giả bộ nghiêng đầu như thật, "Chẳng lẽ là đứa con gái mới nhận của nhà họ Quý?"

Vị lãnh đạo cười, "Đầu năm nay, người có quyền thế dễ lấy việc công báo thù riêng nhất, bác sĩ Vân à, nếu tối nay cô tới để dàn xếp ổn thoả, vậy chúng tôi phải nhìn chút thành ý của cô rồi."

Cái gọi là thành ý, không phải là đưa tiền sao?

Vân Khanh nở một nụ cười kín đáo, thật sự xoay người cầm túi lên.

Lãnh đạo thấy cô như vậy, nụ cười trên mặt càng đậm, cho rằng lại có một khoản thu nhập đen cho vào túi.

Vân Khanh lấy ra thứ gì đó để lên mặt bàn, nhưng không phải tiền, cô thở dài nói, "tôi còn tưởng là ai muốn đẩy tôi vào chỗ chết, hóa ra là chị gái của tôi à!"



Mấy vị lãnh đạo nhìn nhau sững sờ.

Vân Khanh cười khẽ chỉ vào tấm ảnh, "Mấy vị nhìn kỹ một chút, bên trái không phải là cô con gái mới của nhà họ Quý, Quý Chỉ Nhã à?"

Bọn họ cúi đầu nhìn, cũng không hẳn vậy!

Nhìn lại người phụ nữ sóng vai trong tấm ảnh... Chính là Vân Khanh trước mặt họ đây!

Vân Khanh nhìn vẻ mặt nhăn nhó không thể tưởng tượng nổi của bọn họ, cô ung dung cười, "Chắc hẳn các vị lãnh đạo bất ngờ lắm nhỉ, đây ảnh tôi chụp cùng với chị gái, nếu các vị không tin, thì có thể so sánh đường nét khuôn mặt của hai chúng tôi."

Cô vừa nói vừa bắt chéo chân lên, "Bà Bạch là mẹ của tôi, cô Quý là chị gái của tôi, vậy các vị nói xem, nhà họ Quý và tôi có quan hệ gì? Thật ra tôi là một người con gái chưa thừa nhận khác của ông cụ Quý, các vị có tin không?"

Mấy lãnh đạo nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cô, cảm thấy đúng là trò đùa, nhưng cúi đầu nhìn, hai gương mặt trong ảnh thật sự rất giống nhau.

Vân Khanh nói năng bậy bạ, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, nhướng mày: "Không phải là do tôi có chút mâu thuẫn với chị gái của mình à, chị tôi nóng tính, trong lúc tức giận thì muốn phá hỏng sự nghiệp của tôi, vì vậy mới tìm đến các vị. Kết quả là mấy vị lãnh đạo đây làm việc nghiêm túc như vậy, thật sự chạy đến phòng khám nhỏ của tôi mấy lần, tôi đây không dám nhận sợ tổn thọ á?"

"Cô thật sự là em gái của cô Quý à? Không phải đang lừa chúng tôi chứ?"

Vân Khanh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Lãnh đạo là quan lớn, cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám đâu."

"Vậy sao cô không nói sớm? Lúc trước chúng tôi phái nhân viên đi kiểm tra, sao cô không nói!"

"Không tin à?" Trong mắt Vân Khanh mang theo vẻ lạnh lùng, lấy điện thoại của mình ra, "Nếu không tin thì lãnh đạo dùng điện thoại của tôi gọi cho chị gái tôi một cuộc vậy."



Lãnh đạo lại nhìn bức ảnh một lần nữa, sự giống nhau khiến ông ta có chút cảm khái, hơn nữa, cô đã dám nói như vậy, thì thật sự có số điện thoại của cô Quý!

Bọn họ tôi nhìn anh anh nhìn tôi, Vân Khanh thổi sợi tơ không tồn tại trên áo lông, vẻ mặt không sâu không nhạt, "Các vị lãnh đạo cần phải cân nhắc cho kỹ, mâu thuẫn gia tộc của tôi và chị gái, rốt cuộc mấy vị có muốn xen vào không? Lên đến vị trí này cũng không sễ, lại trở thành vật hy sinh của gia tộc, có đáng không đây."

Tuy rằng lời này có ý hù dọa, nhưng bọn họ đều là lãnh đạo nhỏ tầng trung của cục vệ sinh, người quyền quý yêu cầu bọn họ làm việc, bọn họ cũng không dám không làm.

Cô Vân Khanh này cũng không biết là thật hay giả! Nói chuyện hoàn toàn tự tin.

Nhưng ít nhất cũng có một câu đúng, cô Quý lợi dụng danh nghĩa nhà họ Quý để đối phó với phòng khám của Vân Khanh, nếu Vân Khanh thật sự là em gái của cô Quý, vậy chẳng phải là bọn họ bị kẹp ở giữa à?

Hậu quả sẽ rất tệ.

Bữa cơm này, mấy vị lãnh đạo kia đều rời đi với vẻ mặt khó coi.

Vân Khanh ngồi tại chỗ, tính toán một chút, bữa cơm mất hai nghìn, cô đau lòng quá.

Cụp mắt, ngón tay lười biếng cầm tấm ảnh ghép lên, cô cũng coi như một cao thủ PS*, P nét mặt nhìn giống nhau mà lại không đột ngột.

*P: Photoshop

Cô hừ lạnh một tiếng, gặp quỷ biến thành quỷ đại khái chính là như vậy, nhét vào trong túi xách, rời đi.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play