Trên quảng trường trò chơi, Vân Khanh nhận bản đồ, lại mua cho hai đứa nhóc mỗi đứa một tai chuột Mickey đeo lên.
“Tiểu Vân Vân, cô cũng đeo một cái đi!”
Vân Khanh sờ sờ đôi tai này, cho tới giờ cô chưa từng tỏ ra đáng yêu, không khỏi nổi da gà, cười lắc đầu: “Dì là ngự tỷ, loại đồ vật này sao có thể thích hợp với dì chứ?”
“Nhưng mà hôm nay là đặc biệt nha!” Thập Tứ cũng hát đệm.
Thập Tam lại kéo cô trở lại cửa hàng, xấu hổ nói với nhân viên cửa hàng: “Dì xinh đẹp ơi, con muốn mua cho bạn gái một đôi tai, dì cảm thấy màu nào thì hợp với cô ấy?”
Vân Khanh: “……”
Nhân viên cửa hàng ngạc nhiên nhìn Vân Khanh, lại cảm thấy nhóc con phấn điêu ngọc mài, nói chuyện nãi thanh nãi khí, thật sự là đáng yêu.
Cô nhân viên mỉm cười bước đến chỗ Vân Khanh, nói: “Cô là mẹ của bé phải không? Thật sự là có phúc, một đôi tiểu long phượng nha, người lớn thì mang loại này, hơi đơn giản một chút là được.”
Lúc này Vân Khanh cũng không giải thích.
Ra ngoài với hai nhóc kia cũng không nhiều lắm, nhưng mà số lần bị nhận nhầm thành mẹ của bọn chúng cũng không ít.
Cô cũng liền hàm hồ cho qua.
Có điều, nhìn tạo hình tai Mickey cũng vẫn khoa trương như vậy, Vân Khanh khụ khụ.
Bốn con mắt to tròn của hai đứa nhóc nhìn cô đầy mong đợi.
Vân Khanh quét mắt nhìn bọn nhóc lần thứ hai, ánh mắt đang hỏi, xác định muốn cô đeo?
Hai đầu nhỏ còn vô cùng vui mừng mà gật gật đầu.
Được rồi…… đeo.
Vân Khanh bị bọn nhóc kéo đi, vô cùng mất tự nhiên, nhìn trái nhìn phải, sợ người qua đường cảm thấy cô kỳ quái.
Đôi mắt to đen như quả nho của Thập Tứ ngập nước, cười híp mắt: “Tiểu Vân Vân dì thật đáng yêu, thì ra cũng biết thẹn thùng nha! Có phải là khi còn bé dì chưa từng đến khu công viên trò chơi không, nếu không vì sao ngay cả đeo tai Mickey cũng thẹn thùng như vậy chứ?”
Khi còn bé?
Khi còn bé Bạch Vũ Linh không quan tâm đến cô, 5 tuổi mới đi theo Bạch Vũ Linh vào nhà họ Vân, Vân Thừa Thư đối xử với cô rất tốt, chỉ là cha dạy học nên bề bộn nhiều việc.
Tuổi thơ của cô rất cô đơn, sau khi Bạch Vũ Linh sinh Vân Dật, thì cả ngày đều là cô chăm sóc em trai.
Cũng may cô và em trai rất thân thiết…..
Vân Khanh lắc đầu: “Nói đến dì làm gì, chỉ cần hai cục cưng các con hôm nay vui vẻ, dì thế nào cũng được.”
“Tiểu Vân Vân, đó là lý do vì sao tôi yêu cô, bởi vì cô thật tốt!” Thập Tam cảm động ôm đùi cô, đôi mắt ngập nước: “Ở cùng với cô, sao lại vui vẻ như vậy, thoải mái như vậy, tự nhiên như vậy chứ! Cô không biết, mấy ngày nay tôi và em gái ở nhà buồn muốn chết, quả thật là giống như ngồi tù!”
Đối với lời nói của nhóc mập mạp, Vân Khanh luôn phải nhìn về phía Thập Tứ để chứng thực, dù sao thì em gái đáng tin hơn.
Không ngờ, Thập Tứ cũng buồn bực cúi thấp đầu, gật gật đầu: “Thật ra hôm nay con và Cát Cát cũng không phải là thật sự muốn đến chơi, chúng con chỉ là rất muốn gặp dì, kể khổ với dì, cũng đi ra hít thở không khí. Dì xem, chúng con cũng chưa chơi trò nào, không muốn chơi…..”
Tuổi còn nhỏ, vậy mà lại thở dài, còn muốn hít thở không khí?
Vân Khanh ôm một đứa dắt một đứa, đưa bọn chúng đến dưới tán ô nghỉ mát, mua cho mỗi đứa một bánh pudding nóng.
Bánh pudding lòng đỏ trứng tươi sáng, nồng đậm mùi sữa, Thập Tam nhìn, nước miếng ứa ra, thế nhưng Vân Khanh lại phát hiện nhóc kia do dự, dáng vẻ muốn ăn lại không dám ăn.
“Sao vậy?” Vân Khanh múc cho nhóc một muỗng.
Nhóc mập mạp nuốt nuốt nước miếng, khổ não nhíu mày: “Mỗi ngày tôi đều phải cân thể trọng! Nếu vượt mức sẽ bị phạt, buổi tối không được ăn hai chén cơm, bây giờ tôi ăn cái này, về nhà nhất định sẽ vượt trọng lượng quy định.”
“Ai quy định?” Vân Khanh có chút không hiểu.
Thập Tam tức giận thở ra, ôm đầu nói: “Đừng nhắc nữa, cuộc sống trôi qua thật khó khăn mà!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT