“Chị hai …… Em chào chị ạ.” Quý Chỉ Nhã nhìn vào mắt của Lục Phẩm Viện, trong lòng hồi hộp nhưng cô ấy nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
Lục Phẩm Viện nhìn cô ấy, khoé miệng hừ lạnh: “Gọi một tiếng chị hai là không dễ đâu. Không biết cô chủ Quý vừa đỏ mặt là sao vậy. Tôi cảm thấy cô chủ Quý rất quen mặt! Nếu 5 năm trước có thể khiến Mặc Trầm cưới được cô, vậy chắc thủ đoạn cũng không phải dạng vừa đâu!”
“Phẩm Viện.” Ông cụ Lục chau mày.
Lục Phẩm Viện không sợ ai hết, lớn tiếng với Lục Mặc Trầm: “Chị biết nhìn mặt. Cô chủ Quý không giống người tốt. Nhà họ Lục đang bình yên, cô chủ Quý vừa về thì trời long đất lở. Mặc Trầm, hôn nhân cần cẩn trọng, nhất là địa vị của em lại cao, không phải người phụ nữ có lai lịch bất minh, tạp nham này kia có thể bước chân vào nhà họ Lục được.”
Quý Chỉ Nhã tức trong lòng nhưng cô ấy không dễ gì xây dựng hình tượng thục nữ. Trường hợp như vầy cũng không thể phản kích, huống hồ gì còn cha chồng ở đây.
Cô ấy nhìn sang Lục Mặc Trầm, nhưng Lục Mặc Trầm lại cho chị của mình buông lời tấn công cô ấy, cơ bản không có ý quan tâm chút nào!
Ôn Đường vòng vo: “Phẩm Viện, con đừng mỉa mai con bé. Chỉ Nhã, tính tình của chị hai là như vậy, lo lắng thái quá thôi.”
Quý Chỉ Nhã đành phải nuốt nước bọt một cái, cô ấy kiềm nén: “Con không so đo. Nhà họ Lục giàu có, không thể tránh khỏi việc chị hai có suy nghĩ như vậy.”
Lục Phẩm Viện vẫn giễu cợt: “Tôi không phải chỉ có ý nghĩ đó. Tôi nghĩ cuộc hôn nhân giấu mặt chưa công khai này, tốt hơn hết em trai tôi hãy suy nghĩ thật kỹ, nên kết thúc thì kết thúc mới tốt!”
“Vớ vẩn.” Ông cụ Lục tức giận và lắc đầu: “Trợ lý Trương vừa mới nhận được thông báo rằng 4 này sau thì nhà họ Quý dự định tổ chức tiệc chiêu đãi cho mẹ con Chỉ Nhã. Điều này có nghĩa là thân phận của Chỉ Nhã sẽ được công khai, và địa vị gia tộc sẽ không có gì khác biệt. Lúc này Mặc Trầm lại ly hôn, nhà họ Lục còn mặt mũi để đâu nữa? Một trò đùa à! Mọi chuyện đã đâu vào đấy, đừng để mối quan hệ giữa hai nhà trở nên căng thẳng. Trong bữa tiệc, Mặc Trầm và Chỉ Nhã sẽ tham dự. Đến lúc đó, thân phận của hai vợ chồng cũng sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Đây là yêu cầu của ông cụ Quý. Ông ấy nói rằng niềm vui nhân đôi niềm vui. Mặc Trầm, ý con thế nào?”
Đôi chân dài của người đàn ông vừa động, gió lớn cuộn trào, thân ảnh cao lớn bước ra ngoài, bỏ lại một câu: “Con không có ý kiến.”
Bàn tay nắm chặt của Quý Chỉ Nhã đột nhiên thả lỏng, trong mắt cô ấy có hơi ngạc nhiên. Cô ấy mất bao nhiêu công sức và trăm phương ngàn kế vòng vo thì anh mới đồng ý.
Sao cứ cảm thấy anh đã đồng ý ngay từ đầu?
Cảnh tượng này, anh chỉ nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, đáy mắt sâu thẳm chua xót. Cô lo sợ không biết anh đang che giấu chuyện gì.
Lục Phẩm Viện nghi ngờ đuổi theo ra ngoài, chặn Lục Mặc Trầm ở khu vườn phía sau, lo lắng nói: “Mặc Trầm, chị nói cho em biết, Quý Chỉ Nhã không đơn giản. Phụ nữ bọn chị nhìn phụ nữ rất chuẩn. Mẹ thì cân nhắc cho toàn cục. Chị thấy mẹ có thể không thích Quý Chỉ Nhã nhiều lắm đâu. Tại sao em lại khiến người phụ nữ này quậy đến nỗi không cho ai yên, em thậm chí còn đi dự tiệc để tăng uy phong cho cô ấy?”
Bóng dáng mảnh mai của người đàn ông đang bao phủ cả một vùng tuyết trắng, vầng trăng cô đơn treo lơ lửng, phản chiếu dáng vẻ uy nghiêm của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT