Thẩm Thanh Diệp sợ ngây người ngẩng đầu lên, người đàn ông ngửa cổ uống sạch chai nước, gương mặt kìm nén, mồ hôi vã ra, trán nổi đầy gân xanh, cánh tay trắng nõn cũng nổi đầy gân xanh. Lúc này Thẩm Thanh Diệp mới phát hiện ra phần sau lưng áo sơ mi trắng của anh đã ướt hết rồi.

Lục Mặc Trầm uống một ngụm hết cả chai nước, sắc mặt cực kì xấu, gọi điện thoại: "A Quan, gửi một hộp bạc hà sang đây!"

Thẩm Thanh Diệp: "..."

Sao anh phải khổ như thế chứ?

Ý chí phi thường, thực sự không thể nào chịu nổi mà vẫn cố chịu.

Người đàn ông này vì muốn cứu vãn tôn nghiêm mà có thể chịu đựng như thế, xứng đáng được một trăm điểm!

Vân tiểu thư thì cũng quá tàn nhẫn, mưu sát chồng không nương tay chút nào.

"Không được đắc tội với tiểu nhân và phụ nữ..." Thẩm Thanh Diệp lắc đầu: "Anh hai, hôm nay em bị kéo theo, anh nhớ kĩ cho em..."

Cửa phòng lại mở ra, Thẩm Thanh Diệp giống như đang được xem một bộ phim điện ảnh, người nào đó ngay lập tức di chuyển, một giây sau đã ngồi ở vị trí cũ.

"Luật sư Thẩm, hôm nay thực sự xin lỗi anh, tôi mới hỏi qua một chút, thì ra bếp trưởng hôm nay thất tình, thế nên mấy món ăn hôm nay mới cay như thế. Tôi không biết anh không thể ăn cay, lần sau tôi sẽ mời anh bữa khác." Vân Khanh liếc qua người nào đó, từ lúc cô ra ngoài đến giờ tư thế vẫn chưa hề thay đổi, trên mặt còn nở nụ cười đầy dối trá.



"Không sao, Vân tiểu thư khách khí rồi." Thẩm Thanh Diệp gần như nghiến răng nghiến lợi trả lời, làm sao dám để cô mời lần nữa chứ?

"Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện sáng nay."

Thẩm Thanh Diệp thấy cô đứng ở cửa, không có ý định vào trong thì nhìn Lục Mặc Trầm, sau đó đứng lên đi ra ngoài.

Vân Khanh đứng ở lối đi, nói chuyện với Thẩm Thanh Diệp. Một lúc sau, cô thấy trợ lý của Lục Mặc Trầm vội vã vào trong phòng, một lát sau lại đi ra.

Sau khi nói chuyện xong, trên hành lang lại đụng phải Quý Tư Thần và Hạ Thủy Thủy.

Vân Khanh nhìn hai người họ chằm chằm.

Hạ Thủy Thủy cảm nhận được, cũng quay đầu nhìn sang. Hạ Thủy Thủy nhìn thấy Vân Khanh thì có tật giật mình, bởi vì Vân Khanh đã từng nói với cô ấy vài lần, Quý Tư Thần không phải người tốt, nhưng Hạ Thủy Thủy vẫn không khống chế được.

Nhưng mà Hạ Thủy Thủy đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Vân Khanh thì nhanh chóng mỉm cười, như thể đã hẹn hò thành công với nam thần!

Vân Khanh bất lực thở dài một tiếng, cô gái này không va vào tường thì sẽ không chịu quay đầu.

Quý Tư Thần hiếm khi ăn mặc quần áo bình thường, vẫn là vóc người cao ráo cương nghị. Anh ta nhìn Thẩm Thanh Diệp một cái xem như chào hỏi, sau đó ngẩng đầu dẫn Hạ Thủy Thủy đến bên kia.



Vẫn may là bọn họ ngồi ghế dài chứ không vào phòng riêng.

Loại nhà hàng có không gian riêng tư như thế này, phòng kín còn có cả nhà vệ sinh, nếu như không gọi thì nhân viên phục vụ cũng sẽ không vào. Nếu như ngồi phòng riêng, ai mà biết cô gái kia đầu óc nóng lên, như con thiêu thân lao đầu vào Quý Tư Thần, làm ra mấy chuyện kia cũng không phải là không có khả năng!

Vân Khanh vừa nghĩ vừa đi cùng Thẩm Thanh Diệp vào phòng, đồ ăn trên bàn đã được nhân viên phục vụ dọn sạch, bây giờ trong phòng trang nhã giống như phòng nghỉ.

Lục Mặc Trầm đã dời khỏi chỗ ngồi ban đầu, dựa trên sô pha, hai chân dài giang rộng ra, cúi đầu hút thuốc.

Thấy cô bước vào thì dập thuốc đi.

Thẩm Thanh Diệp nói đến giờ làm việc rồi, đi trước.

Vân Khanh tìm điện thoại, muốn nhắn tin cho Hạ Thủy Thủy, nhắc nhở cô đừng quá u mê đầu óc.

Sau khi cân nhắc ngôn từ, cô mới gửi tin nhắn đi. Vân Khanh cất điện thoại, ôm áo khoác và túi xách, chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên có một bóng người lướt qua trước mặt.

Cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn thì vòng eo đã bị người đàn ông ôm lấy, kéo cô sang một bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play