"Tôi đi đây, xin chào.”

Cô phất phất tay, cũng mặc kệ quái vật đầm lầy có phản ứng hay không, đi về hướng ngôi nhà ở bên kia.

đi quá nhanh, cô cũng không thấy quái vật đầm lầy dừng bước chân lại, nhìn một hồi lâu theo bóng dáng cô.

Trong bóng đêm váy ngủ thiếu nữ màu trắng theo cô chạy mà tung bay lên, ánh trăng mông lung khoác ở trên người cô.

"Mellie!” Hersha cầm theo rổ đứng ở bên ngoài hoa viên, lớn tiếng chào hỏi với cô.

Mai Lật đang kéo tay áo và váy đứng ở vườn rau tưới nước, nghe tiếng gọi buông váy đi mở cửa viện ra.

Hersha tới nơi này chơi vài lần, hiện đã rất quen thuộc, vào sân liền ríu rít nói: "Chúng ta đi hái quả mọng đi, năm trước thời gian này, trong rừng cây có rất nhiều quả mọng đều đã chín."

"Được a." Mai Lật vẫn cảm rất thú vị với hoạt động hàng ngày của các cô gái ở đây.

Nơi này sinh hoạt quá mức đơn điệu, nếu không tìm chút chuyện để làm, mỗi ngày ở nhà cũng thực nhàm chán.

Hai cô gái không phải lần đầu tiên hẹn nhau ra cửa, lúc này cũng tay kéo tay vừa nói chuyện phiếm vừa đi rừng cây nhỏ. Nội dung nói chuyện phiếm là Mai Lật dẫn dắt, có nhiều rất nhiều truyền thuyết chuyện xưa, làm cô tích lũy rất nhiều tri thức liên quan.

"..Chúng ta thường nói đến quái vật Roddendor, là một loại yêu tinh lớn lên thực xấu xí, chúng nó sẽ tráo đổi con của mình và trẻ con mới sinh ra, chính là vì để nhân loại nuôi nấng con cho chúng nó, cho nên có người lớn lên thực xấu, mọi người sẽ gọi bọn họ là 'Rodden, ý tứ chính là con của yêu tinh Roddendor."

Hersha nói rồi đưa ví dụ: "Ở chợ không phải có người thường xuyên nằm ở bên quảng trường cũng không làm gì sao, cái mũi to như heo, tai và mắt nhỏ, hàm răng chìa ra, mọi người đều nói hắn chính là Rodden."

Mai Lật: "Đó chỉ là người bình thường lớn lên xấu xí thôi?” Ít nhất cô không phát hiện trên người người nọ có cái gì không đúng.

Hersha: "Tôi cũng không biết, tôi lại không nhận ra, nhưng hắn không chỉ xấu còn thực lười biếng a, Rodden cũng thực lười biếng.”

Thảo luận xong Rodden, cô ấy lại nói về quái vật khác: "yêu tinh Leith là con gái của hồ ly, cô ta sẽ mê hoặc phụ nữ trẻ, cho nên nếu như đi vào rừng rậm, nhìn thấy hồ ly màu đỏ, ngàn vạn không thể để ý tới, nếu không thể nhịn nổi dụ hoặc cùng cô ấy nói chuyện, sẽ phải cùng cô ấy trao đổi thân phận.”

Hersha cũng là cô gái gan lớn, ở sâu trong nội tâm cất giấu thiên tính mạo hiểm, đối với các loại truyền thuyết thần dị và đồng thoại cổ quái đều thuộc như lòng bàn tay.

Cô kể chuyện xưa, Mai Lật đều ghi nhớ tất cả, rốt cuộc cô có thể nhìn thấy được, nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp được.

Mặc kệ thật giả, biết nhiều một chút khẳng định không sai.

Trừ những truyền thuyết về quái vật truyền lưu thực rộng, Hersha càng thêm quen thuộc với mấy rừng cây nhỏ, xung quanh rừng cây nhỏ nào có cái gì ngon cô ấy đều biết rõ ràng

"Rừng cây nhỏ bên này có rất nhiều bụi cây, quả mọng cũng nhiều nhất, tôi biết quả mọng nơi nào ngọt nhất." Hersha vừa mới khoe ra, kết quả hai người vào khu rừng cây nhỏ đó, phát hiện bên trong cũng không có bao nhiêu quả mọng chín, tựa hồ đã bị hái mất rồi.

"A, tại sao lại như vậy, bị người ta hái hết rồi!” Hersha có chút không cao hứng mà ồn ào, nhưng thực nhanh, cô ấy lại an ủi Mai Lật, “ Không có việc gì, tôi còn biết một nơi khác, bên đó cũng có rất nhiều quả mâm xôi, chúng ta qua bên đó đi."

Hersha đưa cô tới một mảnh đất hoang chưa bao giờ đến, bên đó bụi gai rất nhiều, đường cũng khó đi. Ở trên đường Hersha nói với cô: "Rừng cây nhỏ bên kia thường xuyên có trẻ con đến chơi, hẳn là bọn nó hái hết, nhưng bên này gần phía nam rừng rậm, trẻ con không thường đến đâu, cho nên quả mọng chắc chắn còn rất nhiều.”

Nghênh đón các cô chính là cành cây trồng không, còn có những cái cuống đã bị hái hết quả.

Hersha ảo não: "Tôi cố ý mang cậu tới hái quả mọng, hiện giờ một quả cũng không hái được.”

" Không được! Chúng ta lại đổi nơi khác!” cô ấy nắm chặt nắm tay, khí thể rào rạt mà đi lên một con đường khác.

"Hersha, còn đi nữa thì sẽ vào rừng rậm.”

"Đúng vậy, chính là vào rừng rậm, trẻ con không thể vào rừng rậm, cho nên quả mọng trong rừng rậm khẳng định không bị hái hết!”

" Không phải cậu nói rừng rậm có rất nhiều yêu tinh sao?

"Mặc kệ đi, đó đều là lừa trẻ con, tôi còn chưa từng thấy. Hơn nữa chúng ta chỉ ở bên ngoài, cũng không gặp phải dã thú to lớn gì, khẳng định không thành vấn đề!”

Hersha nhất định phải thất vọng rồi, các cô vào rừng rậm, tìm được vài cọng mâm xôi đều không có gì, mấy trái cây nhỏ màu vàng linh tinh đều rõ ràng còn chưa chín.

"Sao lại thế này a, năm nay quả mọng đều bị người ta hái hết sao?”

Hersha chui đầu vào trong bụi cây chưa từ bỏ ý định tìm kiếm, Mai Lật nghiêng mặt, nhìn trên nhánh cây bên cạnh có một quả mâm xôi màu đỏ thẳng tắp rơi xuống, bị một đôi tay nhỏ tròn tròn đón được.

Vật nhỏ đón quả mâm xôi lớn lên không quá giống yêu tinh đêm trăng, bụ bẫm tròn vo, dùng lá cây bao vây lấy thân thể.

Mấy vật nhỏ nấp ở sau lá cây, lay nhánh cây, chờ đến trái cây chín rụng xuống, liền tiến lên đỡ lấy. một quả mâm xôi đã to bằng cả cái đầu của chúng nó.

Hersha và Mai Lật đến quấy rầy chúng nó, nhóm tiểu gia hỏa không vui mà khe khẽ nói nhỏ vài câu, mỗi đứa ôm một quả mâm xôi biến mất ở phía dưới lá cây.

Mai Lật ngồi xổm xuống, nhặt lên một quả mâm xôi màu đỏ chúng nó làm rơi lại, nghe thấy chúng nó nói cái gì "yêu tinh tụ hội” trước khi đi.

Hersha còn ở kia lẩm bẩm sao không có quả mọng chín, Mai Lật đứng dậy kéo kéo cô, nghiêm trang nói: "Quả mọng đều là các yêu tinh rừng rậm hái, chúng nó muốn làm tụ hội.”

Hersha sửng sốt, đỡ thân cây cười rộ haha lên.

“Mellie, cậu cũng biết nói đùa a.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play