Nghiên Châu ở trong 36 châu Đông Châu, thuộc về châu phát triển tương đối chậm, rất nhiều nơi còn giữ lại tập tục mấy trăm năm trước, có danh sơn đại xuyên nổi tiếng, lưỡng hồ tam sơn là nơi phong cảnh tuyệt đẹp, thích hợp du lịch.

Tổ địa La thị ở khu Tô V, phía đông nam Nghiên Châu, tương đối hẻo lánh, bởi vì vừa lúc có một tòa núi Hành Vân nổi danh ở bên cạnh, mới có không ít du khách đến du lịch.

La Ngọc An đi vào khu Tô V, lăn lộn hai nơi mới tìm được tổ địa La thị trong truyền thuyết. Rốt cuộc với đại chúng xem ra, đã là thị tộc xuống dốc hai trăm năm, tộc nhân chết thì chết, tan thì tan, sớm đã không ai chú ý.

"Từ trước khi còn nhỏ, nghe người già nói, tổ địa La thị Cơ hồ chiếm cả tòa núi Hành Vân, một ngọn núi lớn như vậy đều là địa bàn La thị. Thời trẻ không phải thiên tai sao, La thị còn chưa hoàn toàn xuống dốc, để lại những người này, bọn họ cũng không xuống núi, chỉ ở trong núi sinh hoạt, ngẫu nhiên chúng ta ở dưới chân núi thấy bọn họ, đều cảm thấy giống như là thần tiên, người già trong nhà còn nói bọn họ biết bay đấy...... Ai, lời đồn đãi quá khoa trương, một truyền mười, mười truyền trăm liền biến thành như vậy.”

Người dẫn đường già dẫn bọn họ đi tới dưới chân núi Hành Vân, dọc đường đi giới thiệu cho các cô, nói chút tin đồn không biết thật giả, trong lời nói đối với cái thị tộc xuống dốc này rất là tiếc nuối, "hiện giờ núi Hành Vân đều trở thành khu du lịch. Tổ địa La thị chỉ còn lại một khu vực nhỏ như vậy, hai người già trông mấy tòa nhà nát, cũng vì từ trước ta cùng bọn họ CÓ giao tế, nếu không người bình thường thật đúng là tìm không ra.”

Xác thật, đường ông ấy dẫn sớm đã lệch khỏi cung đường lớn, bên này đều là đường nhỏ hoang vắng, thậm chí có nơi còn không có đường, đoàn người bọn họ không thể không xuống xe đi bộ, hai bảo tiêu

phía trước gạt đi những bụi gai nhọn, cứ như vậy đi mấy giờ, mới tìm được tổ địa La thị trong miệng người dẫn đường

Đó là một tòa kiến trúc Nghiên Châu điển hình, tường cao xám trắng và chất gỗ màu đen, cùng với mái đuôi yến cao cao chếch lên, có vẻ nhẹ nhàng lại thuần túy, nhưng nhiều năm chưa từng tu sửa, nhìn suy tàn hoang vu, chung quanh nhà mọc đầy cây dại cỏ khô, không giống như là có người cư trú.

Người dẫn đường chỉ một ngón tay vào căn nhà, "Chính là nơi này, tôi cũng thật lâu không tới, không biết hai cụ già đó còn ở đây không. Nơi này có chút đáng sợ, tôi không dám đi vào, các người tính tiền cho tôi, tôi đây đi về trước.”

Ông ấy cầm tiền chạy lấy người, cũng mặc kệ những người này tới đây làm gì, dù sao bọn họ nhiều người như vậy, khẳng định không xảy ra chuyện được.

La Ngọc An tiến lên gõ cửa, tốt xấu là nơi ở thị thần của thị tộc cô, đương nhiên phải có lễ phép. Nhưng cô gõ một lúc cũng không gặp có ai tới mở cửa, Tần Phi Thường đứng ở phía sau cô đẩy mắt kính, "Phu nhân, hẳn là đã không có ai, trực tiếp vào đi thôi.”

Nhìn tro bụi thật dày trên cửa, La Ngọc An gật đầu, Tần Phi Thường vẫy tay một cái, hai bảo tiêu lập tức tiến lên, cầm công cụ đẩy hai cánh cửa lớn đồng chặt, trực tiếp làm hai cánh cửa vỡ tan xuống.

Tần Phi Thường còn nói: "Phu nhân yên tâm, lúc chúng ta rời đi, sẽ sửa cửa lớn trở về nguyên dạng.”

Tuy rằng chính La Ngọc An cũng không rõ lắm mình tới nơi này làm gì, nhưng trong lịch trình Tần Phi Thường và Tần Phi Mạc an bài, phu nhân lần này đi ra ngoài định nghĩa là "Hồi môn” hoặc là "Về quê thăm người thân”, bọn họ làm người nhà chồng, đương nhiên phải càng có lễ phép, không thể làm mất mặt phu nhân, dù nơi này không có tộc nhân La thị cũng phải chú ý tổ chất của bản thân.

Đoàn người có lễ phép bước vào khu nhà. Bên trong nhà cửa bề ngoài còn sạch sẽ ngăn nắp, không có tro bụi mạng nhện khắp nơi mang đến cảm giác tiêu điều của căn nhà hoang phể đã lâu, nhưng cũng không hề có nhân khí.

La Ngọc An tham khảo điện thờ Tần gia, đi vào chỗ sâu trong khu nhà này, muốn tìm từ đường hoặc là điện thờ, chuẩn bị dâng hương liền đi. Đoàn người đi qua trung đình, nhìn thấy quần áo phơi ở trong sân, còn có một chiếc xe đẩy nhỏ tựa hồ là bán trà lạnh, tràn ngập hơi thở sinh hoạt.

La Ngọc An: "..... A, hóa ra còn có người ở chỗ này.”

Tần Phi Thường đẩy đẩy mắt kính,"..." Thất sách.

Tần Phi Mạc đã hỏng cả một đường, cường đánh tinh thần, "Người ở nơi này hắn là có nơi ra vào khác, cho nên cửa phía trước không cần.....”

Một tiếng nức nở kỳ quái từ chỗ sâu trong phòng ốc đen nhánh truyền đến, vừa nghe như là tiếng khóc phụ nữ, vừa nghe lại hình như là tiếng gió trên đường. Tần Phi Mạc nháy mắt giật mình một cái lui ra phía sau, chuyển sang phía sau đường muội, còn bọn bảo tiêu đã qua huấn luyện vây lấy, cảnh giác mà quây La Ngọc An ở giữa.

La Ngọc An thầm nghĩ, các người có phải hiểu lầm cái gì hay không, ở chỗ này chỉ có mình tôi không phải là người a. Nếu thật gặp vấn đề gì, chết hết thì cũng chỉ có thể còn lại mình tôi.

"Các ngươi là người nào! Xông vào nơi này muốn làm cái gì!” một ông già cong lưng vác cái cuốc tới, liếc mắt một cái thấy bọn họ một đám người như vậy ở trong sân, tức khắc mở to hai mắt, giống như địa bàn bị xâm phạm, giơ cái cuốc liền vọt tới.

Thấy ông ấy bạo nộ xông đến, hai bảo tiêu theo bản năng chế phục, kết quả lúc này đầu đường bên kia lại tới một bà già, nhìn thấy một màn như vậy, phát ra một tiếng thét, vung cái chổi to, "Các ngươi là người nào! Vì sao muốn hại bạn già của ta!”

La Ngọc An cảm thấy đoàn người mình giống như ác ôn, vội ý bảo hai bảo tiêu buông lão già ra, vội vàng giải thích, "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tôi là hậu nhân La thị, hôm nay riêng tìm tới nơi này tể bái.”

Cô còn sợ hai người già này cố chấp không tin, chuẩn bị lấy thứ gì làm cho bọn họ xác nhận thân phận, kết quả vừa dứt lời, hai người già đồng thời lộ ra thần sắc mừng như điên, bà lão vứt cái chổi trong tay, lấy một loại nhanh nhẹn không phù hợp với tuổi xông lên giữ chặt tay cô, từ trên xuống dưới nhìn kỹ một lúc, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều tràn ngập từ ái và nhiệt tình.

" Cô là hậu nhân La thị chúng ta? La thị chúng ta còn có hậu nhân? Cô là nhà nào?”

La Ngọc An báo tên cha và ông nội mình, ông già kia cũng xông tới, vui vẻ ra mặt nói: "Đúng đúng, ta nhớ rõ, ta nhớ rõ! Xác thật là một chi chúng ta, nhưng thời trẻ hắn đã rời đi, cũng không biết đi đâu, không còn liên hệ, không ngờ hậu nhân thể nhưng lại trở về, thật sự là quá tốt.”

Hai người già vui vô cùng, cuống quít đi vào trong phòng lấy ghế, lại vội vàng rót nước.

La Ngọc An: "Hai lão nhân gia không cần khách khí như vậy, ngồi nghỉ ngơi một chút đi, tôi mang theo chút lễ vật.”

Tần Phi Thường đúng lúc mang theo trợ lý và bảo tiêu đứng ra, "Nhưng lễ vật đó, tôi thay hai lão nhân gia đặt vào trong phòng, nước trà chính chúng tôi rót được rồi, không phiền các người.”

Hai người già liên tục xua tay, " Không cần, không cần, phòng không có đèn, rất tổi, các người không quen.” nói xong không đợi bọn họ phản ứng đã vào phòng, thực nhanh bưng nước ra.

La Ngọc An cùng bọn họ nói chuyện phiếm, "Lúc trước không xác định có người ở, không cẩn thận phá hủy cánh cửa, nhưng yên tâm, lát nữa chúng ta rời đi sẽ sửa lại.”

Hai người già sắc mặt biển đổi, "Nhanh như vậy đã muốn đi?”

La Ngọc An: "Cha và ông tôi đều qua đời rất sớm, trước nay không nói về tổ địa với tôi, cho nên lần này tôi tới cũng không chuẩn bị quấy rầy lâu, tới tổ địa nhìn xem, thuận tiện dâng nén hương tể bải một

chút thì được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play