Tơ hồng!

Tơ hồng còn đang nhỏ máu, ba người mặt sợ mềm tới chân, liên tục hét ầm lên lui về phía sau, nhưng La Ngọc An lập tức lướt qua bọn họ định đụng vào tơ hồng. Đáng tiếc tay cô trực tiếp xuyên qua, không thể chạm được.

Tuy rằng sớm có đoán trước, nhưng vẫn thực không cam lòng, cô lại quay đầu nhìn về phía điện thờ trống không. Nếu tơ hồng còn ở đây, vậy thuyết minh Nhị ca hẳn là cũng còn ở nơi này! Cô còn tưởng rằng cổ trạch có dạng này, Tân thị nói không chừng đã xuống dốc, Nhị ca cũng đã tiêu vong.

"Đây là có chuyện gì? Đại Uy?!”

"Chết người, chết người, Đại Uy đã chết!”

Trong tiếng thét hoảng sợ ba người nói năng lộn xộn, điện thờ trống vắng đen tối xuất hiện một cái bóng, bóng dáng đong đưa, tay áo thật dài kéo trên mặt đất, trong sáng tối xuất hiện lại biến mất. Lần này La Ngọc An và ba người kia đều chú ý thấy, hơn nữa La Ngọc An so với ba người kia nhìn càng thêm rõ ràng.

Đó là bộ dáng đáng sợ cô chưa bao giờ gặp, quần áo màu trắng bao vây lấy hắc khí và sợi tuyển vặn vẹo thành một mớ, đến tóc cũng biến thành vặn vẹo giống trùng xà dây dưa mấp máy, sợi màu đen từ trong quần áo màu trắng chảy ra, hỗn loạn du đãng trên mặt đất. Nếu không phải còn có bộ quần áo màu trắng bao vây lấy, vật thể này có thân hình cực độ không ổn định, hỗn loạn cơ hồ không ra hình người.

Trong tiếng thét chói tai hắn chậm rãi xoay "Đầu”, "trên mặt” tối đen như mực không có ngũ quan chỉ có ngẫu nhiên nhô lên vật màu đen hình sợi, loại cảm giác nhìn chăm chú mãnh liệt này không biết từ đâu mà đến, mang theo một cỗ kinh tủng làm lông tơ dựng thẳng lên.

Như là chú ý thấy ba người trong viện khóc thút thít thét lên, hắn rời điện thờ đi ra sân. Ở trong quá trình này, tối tăm trong điện thờ đi theo cùng hắn, từ bên trong di động ra bên ngoài.

Hắn ở nơi nào, cái loại đen tối này liền theo tới nơi đó, thực nhanh, toàn bộ sân đều biến thành không trung tối tăm lúc mưa dầm.

"Lạch cạch.”

Hàng loạt sợ đen mấp máy từ trên người hắn rơi xuống, như có sinh mệnh tới gần ba người kia.

"Không...... Thứ quái vật gì! Đừng có lại đây!” Nữ sinh tóc ngắn hỏng mất, cô ấy bị một màn này sợ tới mức quên mất nam sinh không biết vì sao đã chết ở cửa, không chút nghĩ ngợi đi ra cửa, vì thể giây tiếp theo, toàn bộ thân hình cô ấy bị cắt thành vài khối, máu tươi bất quy tắc phun tung toé ở chung quanh.

Trên cửa không biết khi nào, lại nhiều thêm vài sợi dây tinh tế.

Dư lại đôi nam nữ kia, đã hét cũng không thể hét ra, trên mặt đủ đầy hoảng sợ và tuyệt vọng cực độ, trơ mắt nhìn vật hình người hỗn loạn càng ngày càng gần, không biết còn có thể trốn nơi nào.

Thị thần nâng tay áo lên, vươn "Tay” –– một đám sợi mấp máy ở trong hắc khí, đặt trên đầu nam sinh Lưu Nguyên Đông.

"Là bọn nhỏ Tần gia ta đã trở lại sao." Thanh âm cổ quái từ mỗi một đường cong khe hở chui ra.

"Không phải a." hắn lầm bầm lầu bầu, thanh âm không dao động vang vọng lặp lại. Bị những hắc tuyến cùng hắc khí đụng vào, nam sinh sợ tới mức không ngừng run rẩy, đột nhiên phát ra một tiếng thở dốc gần chết, máu tươi từ trên đầu đầm đìa chảy xuống, không thể nhúc nhích. Thân thể bị cắt nát, hơn nữa mỗi một mảnh vỡ và máu đều bị những hắc tuyển cơ khát mà cắn nuốt hết.

Hắc tuyến cắn nuốt huyết nhục ngắn ngủi trở nên đỏ tươi, nhưng thực nhanh, những đỏ tươi đó lần thứ hai lại bị màu đen bao trùm. La Ngọc An thấy một màn này, mặc danh nghĩ tới một từ -- ô nhiễm.

Lúc này Nhị ca bị ô nhiễm sao, đến tột cùng đã xảy ra cái gì?

“Là bọn nhỏ Tần gia ta đã trở lại sao.” Nuốt ăn xong một người, thị thần lại hỏi nữ sinh Lâm Lạc còn dư lại kia.

Lâm Lạc sợ tới mức sắp thần trí không rõ, thế nhưng còn kiên cường mà ra tiếng trả lời câu hỏi này, đại khải cô ấy nghĩ nói không đúng là có thể bị giết, run rẩy nói: "Đúng, đúng.”

Những hắc tuyến đó cuộn tròn đặt ở trên đầu. Thanh âm thị thần nghe lên thể nhưng còn có chút ôn nhu quỷ dị, hắn nói: "không phải a."

"Đừng giết tôi -- a a --"

Hắc tuyển cuồn cuộn lại trong nháy mắt biến thành đỏ tươi. Những tơ hồng vốn ở trên cửa cũng vậy, nó cắt nhỏ người, lấy dính máu tươi mới ngắn ngủi biển đỏ, giờ phút này đã một lần nữa biến thành màu đen.

Bộ mặt hoàn toàn thay đổi, Nhị ca cắn nuốt hai thi thể còn lại, La Ngọc An đi theo phía sau hắn, nhìn hắn du đãng bồi hồi, phảng phất đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng lại chậm rãi xê dịch, biến mất ở trong một mảnh bóng đêm.

La Ngọc An đứng tại chỗ, nhìn những sợi tơ đen tối xung quanh nhanh chóng luân chuyển biến hóa. Cổ trạch hoang phể yên tĩnh không người này chết đi thật lâu, thẳng đến nhóm người tiếp theo tới nơi này, mới có thể ngắn ngủi sống lại.

"Oa...... Các cậu xem căn phòng này, thật sự thật xinh đẹp a, nếu không hôm nay buổi tối chúng ta ngủ

chỗ này đi, chỉ nơi này bảo tồn tương đối hoàn hảo." "Oa...... Các cậu xem căn phòng này, thật sự thật xinh đẹp a, nếu không hôm nay buổi tối chúng ta ngủ ở chỗ này đi, chỉ nơi này bảo tồn tương đối hoàn hảo.”

"Chung quanh đều là cổ mộc, chúng ta để đồ vật đi dạo bốn phía trước đi.”

"Nơi này cũng quá đẹp, trước kia sao không ai phát hiện?"

Hơi thở, thanh âm và hoạt động của con người kinh động quỷ thần ngủ say, La Ngọc An thấy điện thờ đen tối lần thứ hai xuất hiện thân ảnh vặn vẹo kia. hắn giống như lần trước cắn nuốt mỗi người đi vào tòa sân này. Thực hiển nhiên, hiện giờ hắn đã không còn tuân thủ nguyên tắc "Cắn nuốt ác”.

Phía sau có người nói: "Trước đây đã xảy ra cái gì rồi.”

La Ngọc An cả kinh quay đầu, thấy mèo đen cười giả tạo nhảy tới chỗ mình. Trước mắt lại hoa lên, lần thứ hai cô đứng ở trước cổng chính cổ trạch. Lúc này cổng chính cổ trạch càng giống bộ dáng trong ấn tượng của cô, cũng không có rách nát hoang vắng như trước.

Lúc này trước cổng chính cổ trạch náo nhiệt vạn phần, chen chúc rất nhiều người và xe, hỗn loạn đến như là chợ bán thức ăn.

" Hiện giờ mọi người hẳn là đều tin tưởng tôi, thị thần chúng ta sớm từ hơn hai trăm năm trước bắt đầu cắn nuốt tộc nhân nên đã bị ô nhiễm, nó đã sa đọa thành quái vật!” Tần Trĩ khoảng 25-26 tuổi đứng ở phía trước mọi người, ngữ khí trào dâng, "Nó lợi dụng cái gọi là chúc phúc trẻ mới sinh, ô nhiễm trẻ em mới sinh trong tộc, làm cho bọn họ bất tri bất giác bị khống chế tư tưởng, cuồng nhiệt thành kính mà giữ gìn nó, chúng ta không thể cứ bị nó khống chế như vậy!”

"Những tộc lão cố chấp đều đã chết, tộc nhân bị nó khống chế cũng đã bị diệt trừ, chỉ cần hôm nay chúng ta có thể hoàn toàn hủy diệt nó, chúng ta đây sau này có thể thoát ly khống chế, chúng ta liền tự do!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play