Trong xe trừ người đàn ông ăn mặc chính trang vừa rồi, còn có một người khác nhìn qua còn trẻ tuổi, hắn cũng đồng dạng ăn mặc chính trang, cười tươi tỉnh có vẻ tính tình không tồi. Nghe thấy có người hỏi, hắn nhìn một vòng bốn tù phạm đang lo lắng bất an, cười ha hả: “Đối với các người mà nói, thì là chuyện tốt trời cho.”
Một nam tù ánh mắt sáng lên, hỏi: “Là chuyện tốt gì?”
Nam nhân chính trang ban đầu kia không kiên nhẫn mà ngắt lời bọn họ nói chuyện: “Câm miệng, thật là ồn muốn chết.”
Người đàn ông gương mặt tươi cười vô tội mà giơ tay lên, ngậm miệng không nói chuyện nữa, những người khác cũng không dám hỏi lại, nhưng trong lòng đều sinh ra chờ mong. Nếu không phải chuyện xấu, vậy là chuyện tốt, rốt cuộc là chuyện tốt gì? Chỉ có La Ngọc An vẫn cảm thấy lo lắng bất an, nhưng cô cũng không dám nói thành tiếng, chỉ thành thật mà ngồi ở vị trí của mình chờ đợi chuyện tiếp theo xảy ra.
Gần đến hoàng hôn, chiếc xe chậm rãi lái vào một khu rừng rậm, hơi thở núi rừng mát lạnh mang theo mùi gỗ mục theo cửa sổ xe hé mở chui vào mũi. La Ngọc An yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút không xác định đây có phải vẫn còn đang ở khu Du Lâm mà cô đã sinh sống hơn hai mươi năm hay không. Khu Du Lâm đã bị khai phá, chắc hẳn đã không còn diện tích núi rừng lớn như vậy.
Đường núi rộng lớn sạch sẽ thật dài, mỗi một đoạn đều có cái cổng lâu, kéo dài ngang qua đường. Xe đi quá nhanh, La Ngọc An không nhìn rõ hình dáng của những cánh cổng cao lớn đó, chỉ nhìn thấy hai bên mỗi một cái cổng đều treo đèn lồng màu đỏ , trong ánh hoàng hôn sáng lên hai điểm màu đỏ như đôi mắt quái vật đang dần dần thức tỉnh.
Xe rốt cuộc ngừng ở trước một cổng lâu, La Ngọc An và những người khác cùng nhau xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía cổng lâu trước mắt. Mái hiên ba tầng chếch lên được chống đỡ bởi những cột đá sơn màu đỏ , trên cột đá điêu khắc rất nhiều hoa văn kỳ quái không có hình dạng cụ thể, hoa văn đan xen phức tạp làm người ta cảm thấy váng đầu hoa mắt. Trong hoảng hốt màu đỏ loang lổ do bị mưa gió ăn mòn giống như là vết máu, đang chậm rãi chảy xuống dọc theo cây cột.
Hai người đàn ông mặc chính trang trên xe có vẻ kiêu căng tùy tiện xuống xe, nhìn thấy hai người phụ nữ già chờ đợi ở cạnh cửa cầm theo đèn lồng màu đỏ, vội vàng khom mình hành lễ, ngoan ngoãn giống như một đôi cháu trai.
Đó là hai lão thái thái đầu tóc hoa râm, mặc váy trắng, diện mạo hai người không quá giống nhau, nhưng ăn mặc tương tự, trên mặt lại không có biểu tình gì giống hệt nhau, chợt liếc mắt một cái nhìn qua quả thực giống nhau như đúc. Một lão thái thái trong đó vẫy tay với bốn người La Ngọc An, tiếp theo xoay người đi trước dẫn đường , đi vào phía trong cổng lâu.
Còn hai người đưa bọn họ tới đây, cái gì cũng không nói, biểu tình kính sợ mà nghiêm nghị, nhanh chóng trở lại xe, quay đầu lái xe đi, như là nhân viên đã hoàn thành nhiệm vụ giao hàng.
Nơi cổ quái,người cổ quái, đến đây vào lúc hoàng hôn, bốn phạm nhân tử hình nhìn chiếc xe đi xa, lại nhìn người dẫn đường phía trước, do dự nhưng lại không có lựa chọn nào khác, đành phải đi theo hai lão thái thái cùng vào cổng lâu, giống như chủ hiến thân vào miệng quái vật khổng lồ.
Kiến trúc xuất hiện bên trong cổng lâu, làm bốn người kinh ngạc cùng chấn động lần nữa.
Hiện giờ phần lớn các nơi bên ngoài đều đã xây nhà cao tầng phồn hoa. Kiến trúc này xây dựng đầu gỗ mái ngói, tựa hồ là phong cách của mấy trăm năm trước hoặc sớm hơn nữa, là thứ lưu lại từ mấy thế kỷ trước, sớm đã biến mất trong sống hằng ngày của người thường. Cho dù là các loại phim ảnh truyền hình trong TV, họ cũng chưa từng thấy cổ trạch rộng rãi xa hoa tinh xảo như vậy.
Đặt mình trong đó, bọn họ chỉ cảm thấy như xuyên qua thời không, cả thế giới đều hỗn loạn, sợ hãi và nghi ngờ trong lòng không ngừng đan xen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT