Nhóm lão thái thái lão gia gia vây quanh Tần Minh Hồi, không nghe thấy 01 cùng tiểu tiểu thư của hắn giao lưu trong đầu, chỉ nhìn thấy hài tử bông nhiên sửng sốt chui vào phòng khống chế trong người máy, một hồi lâu cũng không ra tới.

Nhóm lão nhân nhìn nhau, bắt đầu chỉ trích đối phương:

“Ông xem ông xem, có phải do ông nói chuyện quá dữ làm tiểu hài tử bị dọa tới rồi không?”

“Tôi làm sao, tôi cái gì cũng chưa nói, nhìn thế nào cũng là do bà quá dọa người, cái mặt già nếp nhăn dài đến cằm, còn mặc đồ kỳ kỳ quái quái.”. Truyện Quan Trường

“Thôi thôi, đừng cãi. Nhanh chóng dỗ hài tử ra đây, trốn tránh sao được.”

Huệ nãi nãi mang theo một rổ trái cây lớn tới đây, nhìn một nhóm người này nói: “Các người đều vây quanh nơi này nhìn cái gì?”

Vĩnh gia gia: “Hài tử trốn vào trong người máy nhỏ của nó, không ra.”

Huệ nãi nãi nhíu mày, ném xuống rổ trái cây kia, quét mắt nhìn qua huynh đệ tỷ muội, dẫm chân xuống đất một cái, giày phun khí, trực tiếp đem bà ấy đến trước ngực người máy.

Tần Minh Hồi đang xem chương trình mới của 01, bị 01 nhắc nhở một tiếng, nghiêng đầu thấy Huệ nãi nãi đứng ở bên ngoài, phảng phất như thời đi học chủ nhiệm lớp đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ phòng học nhìn trộm.

Kiểm tra ngắn gọn bị bắt gián đoạn, một đường Tần Minh Hồi bị các cụ già vây quanh đi vào kiến trúc trung tâm bên trong một đám hình thù kỳ quái.

Đây là một kết cấu kiến trúc hình cây, từng tầng màu trắng là tán cây, giống như những chiếc quạt cối xay gió xếp chồng lên nhau, ánh sáng mặt trời có thể chiếu qua những đỉnh màu trắng đó với mức độ lớn mà chiếu xuống dưới, có vẻ như bên trong kiến trúc vô cùng sáng ngời, đồng thời nhiệt độ bên trong rất thích hợp, so với bên ngoài càng thêm ấm áp.

Tần Minh Hồi vừa đi vào, liền nhìn thấy đài ăn cơm cùng bàn ghế thật lớn, các loại không gian sử dụng hoạt động... Tóm lại nơi này nhìn qua như một trung tâm hoạt động cho người cao tuổi, phiên bản sang trọng.

"A, đã tới rồi, mau ngồi xuống, ta đã chuẩn bị xong thức ăn rồi." Một vị nãi nãi phi thường ưu nhã đứng ở bên cạnh bàn nấu ăn, một bên chỉ huy cánh tay máy móc bên cạnh bưng thức ăn lên đài phun nước, một bên để cho chúng thu dọn sạch sẽ bàn nấu ăn.

Cuối cùng bà ấy tự bưng một chén thức ăn dạng bột đến trước mặt Tần Minh Hồi, ôn nhu nhẹ nhàng mà nói: "Cháu còn bệnh, những thứ đồ ăn khác, đợi lát nữa thuốc giảm đau bớt hiệu quả sẽ càng đau hơn, trước tiên ăn cái này đi.”

Tần Minh Hồi ngửi thấy một mùi thơm ngọt: "Cảm ơn nãi nãi.”

Lão thái thái ưu nhã nói: “Ta là Lệ Trach nãi nãi nha.”

Tần Minh Hồi nhớ rõ, vừa rồi có mấy người từng nhắc qua về vị Lệ Trạch nãi nãi này, nghe nói bà ấy rất thích làm loại người máy ngoại hình giống như con người.

Lúc này đang ngồi ở đây, tổng cộng có mười lão nhân, sáu nữ năm nam, chính là toàn bộ nhân số nơi này. Mọi người vây quanh một cái bàn cơm thật lớn ăn buffet, đề tài vẫn quanh xung quanh ở trên người Tần Minh Hồi. Bên trái cô Lệ Trạch nãi nãi ngồi, bên phải cô là Huệ nãi nãi.

“Quốc gia máy móc?” Nghe thấy Tần Minh Hồi nhắc đến cái tên này, Huệ nãi nãi hừ một tiếng, “Đã sớm không còn cái gì mà quốc gia máy móc, chỉ còn lại vài người như vậy, thêm hai năm nữa, một người cũng không còn.”

Lệ Trạch nãi nãi thì lại càng kiên nhẫn cẩn thận hơn chút, lau lau miệng buông khăn ăn, tinh tế giải thích cho cô: “Bên ngoài đại khái đã bị mất một đoạn lịch sử đi. Cố quốc của chúng ta gọi là Ma [磨], lấy chế tạo máy móc mà nổi danh. Ở rất lâu trước kia, khi huyết trùng còn chưa tiến vào thế giới này, Ma của chúng ta đã từng là quốc gia lợi hại nhất, sau đó Ma bị các quốc gia khác liên hợp lại xâm lược đến gần như diệt quốc, chỉ còn dư lại một bộ phận nhỏ người trốn vào núi rừng xa xôi.”

Khi bà ấy nói chuyện ngữ khí chậm chạp, không nhanh không chậm: “Huyết trùng đi vào cái thế giới đầy vết thương sau chiến tranh này, lần thứ hai nhấc lên gió tanh mưa máu, bên ngoài đã chết rất nhiều người, nơi di dân của Ma ẩn thân cũng vậy, bệnh trùng hút máu tàn sát bừa bãi, chỉ còn lại không đến trăm người, sau đó lại dời đến nơi này...Như cháu chứng kiến, đứa nhỏ, hiện giờ cũng chỉ còn lại vài người chúng ta.”

“Quốc gia máy móc, sớm đã trở thành lịch sử.”

Nghe lời nói cuối cùng, tựa hồ là tỏ vẻ ra một chút tiếc hận khổ sở, nhưng Tần Minh Hồi nhìn thấy các cụ già lão thần khắp nơi, ai ăn gì thì ăn lấy, uống gì thì uống lấy, một bộ dáng yên vui nhàn tản, thật sự không có bầu không khí bi thương để xây dựng.

Huệ nãi nãi ở bên cạnh thậm chí còn dùng một loại ngữ khí như mẹ già dặn dò cô: “Đừng chỉ lo nói chuyện, nhanh ăn đi, cháu nhìn xem cháu ăn ít như vậy, bệnh có thể tốt lên sao? Một chén này phải ăn hết cho ta, ăn xong rồi còn phải uống thuốc.”

Tần Minh Hồi cúi đầu ăn sạch cháo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play