Lô-cốt ban ngày cũng tối tăm, đôi mắt của ông lão đã ở trong bóng tối thời gian lâu lắm, đã bắt đầu thoái hóa, không thấy rõ lắm đồ vật, nhưng đôi tai của ông vẫn còn tốt, mỗi ngày ông ấy đều có thể nghe thấy những đứa trẻ xung quanh nói chuyện ầm ĩ, tiếng hô cao khi đi đường.

Những đứa trẻ này vì cảm nhiễm bệnh trùng hút máu mà bị vứt bỏ, lúc đầu, là ông lão nhặt được một vài đứa trẻ bị bỏ rơi như vậy, mang đến lô-cốt sinh hoạt. Sau đó, những đứa trẻ đó lại nhặt những đứa trẻ khác trở về, mặc dù không có mối quan hệ huyết thống, nhưng sống với nhau, tạo thành một cái đại gia đình kỳ lạ.

Nhưng những người trong gia đình này, luôn luôn di chuyển.

Một số ít trong những đứa trẻ này nhiễm bệnh trung hút máu rất nghiêm trọng, nghiêm trọng có thể được nhặt về đây sống trong một thời gian ngắn, liền sẽ chết.

Mấy năm nay, bọn họ tới tới lui lui, ông lão đã không thể nhớ rõ từng có bao nhiêu đứa trẻ sống ở đây.

"Cửu nhi?" Ông lão hô lên trong bóng tối.

Chỉ chốc lát sau, một cô bé bện tóc đi tới, ghé vào mép giường, "Ông nội, có chuyện gì vậy?"

Cô bé tên là Cửu Nhi này, là người chỉ đứng sau Kỳ Linh trong đám trẻ, bình thường phần lớn thời gian đều ở trên mặt đất vùng phụ cận, chăm sóc chuồng gà gần đó và những đứa trẻ nhỏ tuổi khác, cùng với ông nội ốm đau nằm ở trên giường này.

"Ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài, có phải người máy khổng lồ đang di chuyển?" Ông lão nói mơ hồ.

"Vâng." Cửu Nhi đáp một tiếng.

Ông lão trầm mặc một lát rồi nói, "Con nói với ta một chút về người máy kia. ”

Cửu Nhi có chút lo lắng mà nắm lấy cánh tay máy móc của ông ấy, "Ông nội, ông không sao chứ? ”

Lúc trước bọn nhỏ ở lô-cốt nhìn thấy người máy to lớn, trở về hưng phấn mà miêu tả cho mọi người về cái người máy kia, kết quả ông nội bọn họ nghe xong liền khóc rống thất thanh, khóc hồi lâu, về sau Kỳ Linh liền không cho bọn nhỏ ở trong lô-cốt nói đến người máy nữa. Cửu Nhi không nghĩ tới, ông nội im lặng mấy ngày như vậy, sẽ đột nhiên chủ động nhắc tới người máy kia.

"Ông nội không khổ sở sao?"

"Ông nội không phải khổ sở, là ông nội cao hứng... Ông nội muốn tận mắt nhìn thấy cái người máy kia.” Ông lão nói như thể ông đã hạ quyết tâm.

Thật lâu không nhìn thấy ánh sáng, bị Cửu Nhi cùng mấy đứa nhỏ khác ôm kéo đến cửa lô-cốt, cảm giác được gió thổi tới trước mặt, cùng ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống, ông lão có loại cảm giác chợt xuất hiện ở một thế giới khác.

Chờ ông ấy rốt cục thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, mơ hồ nhìn rõ cảnh sắc trước mắt, ông ấy nhìn thấy một khối lớn màu xanh lá cây, đó là sườn núi, còn có ngũ cốc chín thành màu vàng, phân bố trên cánh đồng.

Cuối cùng ông ấy nhìn thấy nơi khoảng cách cực gần, một cái chân người máy cao cao bước qua. Kèm theo chấn động nhẹ cùng âm thanh, là ông ấy mấy ngày nay ở trong bóng tối nghe rất nhiều lần.

"A ——" Ông ấy phát ra thanh âm khàn khàn ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy người máy khổng lồ đi qua tấm màn sân khấu màu vàng và xanh biếc, thân hình cao lớn kia so với bọn nhỏ hình dung còn khiến người ta kinh hãi hơn... Thật đúng là một tòa núi cao đáng sợ a.

Ông lão trừng lớn mắt nhìn người máy chậm rãi đi qua đi lại, bên tai bỗng nhiên vang lên rất nhiều tiếng ồn ào, là những âm thanh đến từ quá khứ.

“Ở quê hương chúng ta, có người máy so với núi còn cao hơn, chúng ta đem nơi an toàn an trí trên thân người máy, đã là người máy, cũng là nhà của chúng ta...”

"Trong nền văn minh mất mát của chúng ta, thủ đô của chúng ta đã từng là một trong những người máy lớn nhất thế giới, bản thân cô ấy chính là thành thị, mang theo tài sản quý giá mà tất cả tổ tiên chúng ta để lại..."

Khi mẫu thân kể lại những chuyện này với ông ấy, ông ấy tuổi còn rất nhỏ, chưa từng hiểu được những cảm xúc phức tạp trong giọng nói của mẫu thân, chỉ là đối với những người máy khổng lồ xinh đẹp mộng ảo mà bà ấy miêu tả, cảm thấy thập phần tò mò.

Ông ấy cũng từng căn cứ theo mẫu thân miêu tả, tìm kiếm di quốc mất mát trong truyền thuyết kia, nhưng cuối cùng cái gì cũng không tìm được, đó thật sự là một đoạn lữ trình tịch mịch ( hành trình cô đơn).

Trong lúc sinh mệnh của ông ấy chỉ còn hấp hối, người máy khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mắt ông ấy —— đây cũng không phải là mộng, là một đạo ánh sáng xuyên thấu cả đời mấy chục năm của ông ấy, ánh sáng đến từ những ký ức xinh đẹp của tuổi thơ.

Là tồn tại chân thật, những người máy khổng lồ thực sự tồn tại trên thế giới này.

"Ông nội?" Mấy đứa trẻ vô thố nhìn ông lão đẫm nước mắt, muốn đem ông ấy nâng lên từ mặt đất.

Kỳ Linh ở trên sườn núi xa xa nhìn thấy tình huống bên này, nhanh chóng chạy xuống sườn núi, "Ông nội! ”

Tần Minh Hồi ngồi trên bàn tay mở ra của 01, cảm thụ gió nhẹ từ từ. Hương thơm của ngũ cốc chín được gió thổi tới mà đưa lại đây, dưới chân cô chính là sóng lúa mạch màu vàng.

"01, những lúa mì này cần phải được thu hoạch."

[Vâng, tiểu tiểu thư, chúng nó đã trưởng thành. ]

"Ta viết cho anh một chương trình thu hoạch như thế nào? Đây cũng là một công năng rất thực dụng a." Tần Minh Hồi nghiêm túc nói.

Cô thường xuyên có những ý tưởng đột phát như vậy, vì vậy cô đã thêm rất nhiều tính năng không có tác dụng quá lớn cho 01, phát triển rất nhiều trò chơi mới, nhưng 01 lại cảm thấy như vậy rất tốt, bởi vì tiểu tiểu thư của mình nói, phải thường xuyên đi hưởng thụ một ít đồ vật nhàm chán.

Học hỏi một ít tri thức vô dụng, có đôi khi cũng sẽ rất vui sướng.

[Tiểu tiểu thư, nghe có vẻ tuyệt vời.]

01 vẫn cỗ vũ như trước.

Tần Minh Hồi chuẩn bị buổi tối trở về liền thêm chức năng thu hoạch này cho 01.

Khi cô giải sầu xong mang theo 01 trở lại sườn núi mình tạm trú, thấy một đám trẻ em nâng một người ở đó chờ cô.

Đó là một ông lão với phần lớn bộ phận cơ thể bị sắt thép bao trùm.

“ Đứa nhỏ, cháu, cháu là người đến từ quốc gia máy móc trong truyền thuyết kia sao?” Sau khi lão nhân được đặt ở trước mặt cô, liền gấp không chờ nổi hỏi ra những lời này, ánh sáng mong đợi trong mắt so với ngọn lửa nhảy lên còn muốn nóng chảy sáng ngời hơn.

Nghe được mấy từ quốc gia máy móc mấu chốt này, radar trong đầu Tần Minh Hồi giống như bắt được từ khóa đột nhiên vang lên.

Chờ một chút, cái tên này vừa nghe liền rất quen thuộc, tuy rằng trong phim điện ảnh kia không xuất hiện, nhưng thật sự rất dễ khiến người ta liên tưởng.

Từ một thế giới thông tin phát triển, từ nhỏ đã nhìn đủ loại câu chuyện nhân vật chính lớn lên - Tần Minh Hồi, trong nháy mắt trong đầu sinh ra mười tám câu chuyện khác nhau.

Sự việc không nằm ngoài dự đoán của cô, ông lão đột nhiên tìm đến cửa, kể cho cô nghe một câu chuyện xưa về đất nước máy móc đã biến mất.

Nghe nói từ rất lâu trước đây, sớm nhất phải quay trở lại thời điểm mảnh đất này còn chưa bắt đầu trận đại chiến hỗn loạn lúc trước, có một quốc gia, văn minh phát triển, có được biệt xưng là quốc gia máy móc.

Quốc gia kia chân chính gọi là cái tên gì, đã không còn người rõ ràng, tóm lại nó đã sớm biến mất trong lịch sử nhân loại.

Nhưng mẫu thân của ông lão này, nghe nói là di tộc của quốc gia máy móc kia, khi còn trẻ rời khỏi cố hương, sau đó cũng không tìm được đường trở về.

"Ở đó còn có di dân của đất nước máy móc, nơi đó không có chiến tranh, chỉ có hòa bình, không có bệnh tật cùng đói khát, ai lấy đều sống sung túc, ai lấy cũng nhiệt tình thân thiện..." Giọng nói của lão nhân trầm thấp, bên người là một hàng tiểu hài tử, có người lộ ra vẻ mặt khao khát tương tự như ông ấy, có người vẻ ngây thơ chỉ nhìn chằm chằm thức ăn chôn trong đống lửa trước mặt.

A, miêu tả này không phải là chốn đào nguyên sao? Tần Minh Hồi nghĩ thầm.

Bất quá, nếu thật sự có một quốc gia máy móc như vậy, cô cảm thấy cha con Tần Bá Dị cùng Tần Nhạc Đan chế tạo ra 01, nói không chừng sẽ đến từ cái quốc gia thần kỳ kia, ít nhất Tần Bá Dị rất có khả năng có liên quan đến quốc gia máy móc.

Cô vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái, trong phim điện ảnh chỉ xuất hiện một người máy thần kỳ như 01, nhưng trình độ chế tác của hắn cao hơn trình độ chế tạo máy móc trung bình vô số lần, điều này kỳ thật cũng không hợp lý, nếu như có nguồn gốc như vậy, ngược lại có thể giải thích vì sao hắn lại đặc biệt lợi hại.

"Ta đã tìm kiếm rất nhiều năm, sau khi mẫu thân ta chết ta cũng không từ bỏ, ta muốn tìm thấy nơi đó... Nhưng ta lại thất vọng rồi, ta biết đời này của ta đã không còn khả năng lại tận mắt nhìn thấy cái quốc gia máy móc thần kì kia. ”

"Bọn nhỏ nói với ta rằng, chúng đã thấy một người máy rất lớn, ta không thể tin được, ta cho rằng ta đang nằm mơ, hoặc ta đã chết..."

Ánh mắt ông lão đặt ở trên người 01, ánh mắt trở nên xa xôi mông lung.

Tuy rằng không đành lòng phá vỡ kỳ vọng của ông lão này, nhưng Tần Minh Hồi vẫn nói cho ông ấy biết, cô cũng không phải đến từ quốc gia máy móc kia.

"Nhưng ta cảm thấy nơi đó nhất định là tồn tại." Tần Minh Hồi đem thức ăn trong đống lửa đều kéo ra, chia cho đám nhỏ đang trông mong kia, nói với ông ấy, "Như vậy đi, ông à ông kiên trì thêm hai năm nữa, qua một thời gian nữa cháu sẽ rời khỏi nơi này lữ hành khắp nơi, mang theo người máy của cháu đi tìm quốc gia máy móc kia. ”

"Chờ cháu tìm được rồi, sẽ trở về nói cho ông biết."

Ánh mắt có chút xa xôi của ông lão lập tức kéo lại, ánh sáng đã tan rã một lần nữa hội tụ, "Thật sự? Thực sự có thể tìm thấy nó? ”

Tần Minh Hồi: "Người khác có thể không tìm thấy, nhưng cháu cảm thấy mình mang theo một người máy lợi hại như vậy, nói không chừng có thể. ”

Tinh thần của ông lão trở nên tốt hơn một chút, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy rõ.

“Vậy ông còn có tin tức gì về quốc gia máy móc có thể nói cho cháu biết sao?”

Lão nhân bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại, từ trong những xó xỉnh của kí ức tìm kiếm những thứ liên quan, mặc kệ có hữu dụng hay không, Tần Minh Hồi đều nghiêm túc gật đầu, hơn nữa còn lấy ra quyển sổ tiến hành ghi chép. Thái độ thận trọng như vậy, cổ vũ lão nhân rất nhiều, ông lão vắt hết óc đem những thứ mình có thể nghĩ đến đều lải nhải nói một lần.

Thật vất vả chờ ông ấy nói xong, Tần Minh Hồi lại một lần nữa đặt câu hỏi: "Những máy móc trên người ông hình như rất lợi hại, lần đầu tiên cháu nhìn thấy, ông có thể nói một chút với cháu sao? ”

"Ai, cái này không có gì lợi hại. Mẫu thân của ta dạy ta một số, ta liên học được một ít chế tác máy móc đơn giản. Ban đầu, ta bị nhiễm bệnh trùng hút máu, ta liền tự hỏi, nếu như ta cắt bỏ các bộ vị hư thối trên thân thể, có thể chữa khỏi căn bệnh này hay không. ”

"Như cháu chứng kiến, ta làm một ít thử, hai chân hai tay của ta còn có một khối lớn trên ngực này, đều bị ta đổi thành máy móc. Sau đó bệnh trùng hút máu vẫn tàn sát bừa bãi trong cơ thể ta, làm như vậy quả thật làm chậm quá trình phát bệnh, bất quá bộ phận cơ giới trên cơ thể ta chế tạo không thể phát huy ra công năng như ra tưởng tượng, cho nên ta liền biến thành bộ dáng như bây giờ. ”

Ông lão không nói qua, lúc trước ông ấy muốn tiến hành thử nghiệm lớn mật như vậy, là vì cứu lại sinh mệnh của bọn nhỏ, ông muốn cho những đứa trẻ sống sót, cho nên dùng chính mình làm cái thực nghiệm này.

Đáng tiếc ông ấy thất bại, thay đổi bộ vị cơ giới cũng không cách nào đạt được hiệu quả như ông ấy mong muốn, vì thế ông ấy liền biến thành một lão già thối rữa trong góc tối như vậy.

Không còn thú vui trên đời, lại không thể không làm trụ cột tinh thần cho những đứa trẻ này ngoan cường mà sống sót.

"Đây là một ý tưởng thiết thực a." Tần Minh Hồi nói, "Để cho thân thể con người cùng máy móc kết hợp với nhau, ý tưởng 'biến máy móc thành con người' này đáng để thảo luận. ”

Nhân loại là bởi vì dám nghĩ dám làm, mới có thể từ vô số loại động vật mà trổ hết tài năng.

Ông lão sửng sốt, từ khi bắt đầu tiến hành thực nghiệm này, một mình ông đã cô độc mà thất bại, chưa từng có người khẳng định qua ông ấy.

Ông lão nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt kéo tay áo ra, lộ ra vết loa màu tím trên cánh tay, "Cháu cũng bị nhiễm bệnh trùng hút máu, đợi đến khi cháu kiên trì không nổi, cháu có thể cũng sẽ thử biện pháp này của ông, nếu như cháu có thể làm được, cháu cũng sẽ đến nói cho ông biết. ”

......

Lão nhân khóc trở về, là Tần Minh Hồi mang theo 01 đưa về, ở phương diện thay thế đi bộ, hắn so với một đám tiểu hài tử không có khí lực nào tốt hơn nhiều.

Trở lại sườn núi của các cô, Tần Minh Hồi thay đổi thong dong ổn trọng vừa rồi, mặt mày ủ rũ ôm cánh tay mình thở dài.

"01, nếu thật sự mà nói phải chặt cánh tay đổi thành máy móc, sẽ rất đau đi?"

[Xin yên tâm, 01 sẽ không làm tiểu tiểu thư cảm thấy đau, dao của 01 rất sắc bén. ]

Tần Minh Hồi không nghĩ tới câu trả lời này của hắn, nghĩ đến 01 mổ heo lưu loát, a một tiếng thiếu chút nữa rơi nước mắt, "Đừng nói nữa 01, trong đầu có hình ảnh! ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play