Thỏ đã có, còn phải lột da xử lý. Cái này, Tần Minh Hồi sẽ không, gia cảnh của cô rất tốt, tuy rằng khiêm tốn, nhưng quả thật là một đại tiểu thư mười ngón tay không phải động việc gì.
Bảo cô biểu diễn nhạc cụ, phiên dịch ngoại ngữ, ca hát và khiêu vũ, đánh giá thưởng thức di tích văn hóa... Những thứ này đều không làm khó được cô, lột da thỏ rừng thì lại không được.
Chờ cô luống cuống tay chân, gập ghềnh mà xử lí xong một con thỏ, đã qua thật lâu. Nhưng đại tiểu thư Tần Minh Hồi chú ý đến phong cách và chất lượng cuộc sống, cảm thấy như vậy quá đơn điệu, một chút gia vị cũng không có, lại tốn chút thời gian đem những quả táo chưa chín trên cành cây 01 bẻ xuống trước đó hái xuống, nghiền nát một đám, nhét vào trong bụng thỏ, trải trên người thỏ.
"Hy vọng mày có thể trở nên ngon hơn một chút." Thành kính bái lạy với con thỏ đã an tường trên nền tảng đá, Tần Minh Hồi xoa xoa tay, gấp không chờ nổi mà kéo bàn tay 01 ngồi xổm bên cạnh qua.
"01, kế tiếp phụ thuộc vào anh. Đừng sử dụng pháo laser, không sử dụng loại đặc biệt mạnh mẽ, phun một chút lửa, nhiệt độ từ 200 độ đến 280 độ là tốt, nào, chúng ta thực hành trước một chút. ”
Người máy 01, chưa bao giờ nghe nói về yêu cầu như vậy. Nhưng tiểu tiểu thư đã nói vậy, hắn nhất định sẽ làm được.
Có lẽ các khía cạnh khác, hắn không phải là rất linh hoạt, nhưng ở phương diện công kích vũ khí, hắn là ưu tú nhất. Vì vậy, rất nhanh, hắn liền đạt tới yêu cầu của Tần Minh Hồi.
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, 01 anh giỏi quá." Tần Minh Hồi cầm một ngón tay của 01, thật cẩn thận nhắm vào con thỏ đặt trên tảng đá.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi."
Đầu ngón tay 01 tách ra biến thành một họng pháo, lại rất nhanh thu nhỏ lại, biến thành một kết cấu giống như họng súng phun, từ bên trong phun ra một ngọn lửa.
Tần Minh Hồi thông qua phương thức đẩy kéo ngón tay kia, tỉ mỉ đều đặn nướng thịt cũng không dễ dàng.
Nướng nướng, Tần Minh Hồi liền có chút thất thần, cô nhớ tới tiểu đồng bọn Minh Hoàng của mình. Nếu như cô ấy cũng ở chỗ này, loại chuyện này đối với Minh Hoàng mà nói chỉ là một món ăn vặt, khẳng định sẽ không giống như cô lăn lộn như vậy. Hơn nữa Minh Hoàng thích ăn, lại biết ăn, có thể làm tốt hơn cô gấp trăm lần.
Mùi thức ăn câu lại tinh thần của cô, Tần Minh Hồi lau lau mắt, chỉ coi như nước miếng của mình không cẩn thận từ trong mắt chảy xuống.
Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, thức ăn làm ra hương vị cũng không tốt, huống chi còn chưa có muối, nhưng cuối cùng cô cũng ăn được thứ gì đó.
Sau bữa ăn, cô ngồi bên tảng đá trên mặt cỏ, cầm quyển notebook trong rương suy nghĩ. Cô dùng gậy vẽ trên mặt đất, ngồi xổm ở đó viết trong hai giờ, đem mặt đất vẽ thành một mảnh lung tung rối loạn.
Trong notebook là một loại văn tự đặc thù, cùng với những ký hiệu kỳ quái trên màn hình điều khiển 01 có rất nhiều nét bút tương đồng, căn cứ vào các biểu tượng trên bảng điều khiển, Tần Minh Hồi phỏng đoán ra một ít ý nghĩa của kí tự, lại căn cứ vào ý tứ bất đồng, cân nhắc nội dung trong bút kí.
Đây hẳn là một quyển sổ ghi chép công việc.
Văn tự bên này gặp phải vấn đề, Tần Minh Hồi tạm thời buông xuống, thuận tay cầm lấy khối rubik, cẩn thận mài bỏ sơn màu phía trên.
Khối rubik bỏ đi lớp sơn bên ngoài là một chỉnh thể màu xám bạc, mỗi mặt có bảy bảy bốn mươi chín ô vuông, cũng chính là rubik cấp bảy[ rubik 7x7]. Người bình thường có thể cảm thấy có khó khăn, nhưng Tần Minh Hồi đã chơi qua rubik cấp mười năm [15x15], rubik cấp bảy đối với cô mà nói không tính là gì.
Khó khăn của khối rubik này là không chỉ là chơi một khối rubik, mà còn là chơi trò chơi ghép hình. Các đường nét nhỏ khác nhau trên mỗi mặt đều bị xáo trộn, muốn biết rốt cuộc có thể lắp ráp thành cái gì, cần phải thử vô số lần.
Tần Minh Hồi làm chuyện gì cũng rất dễ dàng đắm chìm trong đó, cô không ngừng vặn vẹo ô vuông rubik, lúc trước xử lý thỏ hai tay chậm chạp tựa như bàn tay đi mượn bằng nhựa, lúc này thì nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy bóng.
Lại một lần nữa trước khi trời tối, Tần Minh Hồi dừng động tác. Trong tay cô, một khối rubik với một mô hình sáu mặt hoàn hảo lấp lánh ánh sáng dưới ánh hoàng hôn.
Đem bàn tay run rẩy đỏ bừng bởi vì quá mức dùng sức đặt ở bên miệng thổi khí, ánh mắt Tần Minh Hồi nhìn chằm chằm đồ án trên khối rubik kia.
Núi, sông... Đó là một số bản đồ được kết nối với nhau.
Bản đồ kho báu sao?
Sắc trời tối đen, gió trên vùng hoang dã lại một lần nữa vù vù gào thét, Tần Minh Hồi lại sợ, vội vàng trở lại thân thể người máy số 01, không dám dừng lại ở bên ngoài nữa.
[01, khi tôi giải mã được những từ này, hiểu hoàn toàn giao diện của anh, tôi sẽ mở nhiều chức năng hơn cho anh. Nếu không khi tôi làm việc, anh chỉ có thể đứng ở một bên nhìn, quá nhàm chán. ]
[Được, tiểu tiểu thư. Nhưng nhàm chán là gì. ]
Tần Minh Hồi sửng sốt, gãi gãi mặt.
[Chính là.... Anh không hiểu, nhưng có gì đó tồn tại? ]
[Tiểu tiểu thư, 01 không hiểu. ]
Tần Minh Hồi có đôi khi cảm thấy 01 cũng không thông minh, có đôi khi lại cảm thấy phản ứng của hắn rất thông minh, giống như một đứa trẻ mới bắt đầu học tập.
[Nếu con người nhìn thấy một người khác làm công việc của riêng mình, làm cả một buổi chiều, thông thường sẽ cảm thấy nhàm chán.]
[Nhưng mà, tiểu thư, tôi không phải là nhân loại. ]
[Ah, tôi biết. Nhưng người như tôi rất hay suy nghĩ thử suy nghĩ của người khác, vừa rồi tôi cảm thấy, nếu tôi là anh, nhất định sẽ nhàm chán, cho nên mới nói như vậy. ]
[Tiểu tiểu thư, tôi không có “tôi cảm thấy” ]
[Không sao, chờ tôi mở chương trình tình cảm cho anh, anh sẽ hiểu. ]
[Tiểu thư, vì sao phải giải thích những gì hiện tại tôi không hiểu chứ. ]
[Bởi vì nói chuyện không nhất định phải có mục đích, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi, nơi này không có ai khác có thể nói chuyện với tôi. ]
[Tôi hiểu rồi, tiểu tiểu thư. ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT