Với khôi phục một chút, Kỷ Luân xao động ở cabin, Tần Minh Hoàng không thể không phân tâm trấn an hắn, "Không có việc gì...A!” Cô bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Trước cửa sổ đột nhiên vỡ ra, mảnh vỡ nhỏ xẹt qua cánh tay cô, cắt qua quần áo, còn có cuồng phong từ bên ngoài mãnh liệt thổi vào, Tần Minh Hoàng rốt cuộc một câu cũng nói không nên lời, chỉ điều khiển phi cơ toàn bộ bay chếch ra ngoài, đâm vào tầng mây.
Vừa chui vào lớp mây, hơi nước nồng đậm, Kỷ Luân trong cabin đột nhiên bạo nộ mà từ khoang cửa bị phá hư bò ra ngoài, hơn nửa thân thể đều ghé vào trên thân máy bay.
Các chi trở nên dữ tợn giương nanh múa vuốt, hấp thu hơi nước bên trong tầng mây, sau khi phi cơ lao ra tầng mây, hắn duỗi các chi, hất văng phi cơ tới gần nhất ra ngoài.
Chiếc máy bay đó đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đập ra ngoài, thẳng tắp rơi xuống.
Tần Minh Hoàng cắn răng, ổn định lại phi cơ. Kỷ Luân sức lực quá lớn, hắn an tĩnh đợi còn tốt, nhưng hiện giờ hắn vặn vẹo bò trên phi cơ, chỉ cần động thủ phi cơ sẽ dễ dàng rơi xuống.
Nhưng Tần Minh Hoàng hoàn toàn không ngăn cản được hành vi điên cuồng của hắn.
Cô cúi đầu nhìn trước ngực, nơi đó đang thẩm ra từng dấu vết thâm sắc.
Cô bị bắn trúng, bởi vì cô bị công kích, ngửi được khí vị máu tươi của cô Kỷ Luân mới có thể sửa lại ôn thuần thuận theo phía trước, bạo nộ mà bò ra ngoài.
Các chi bạch tuộc khủng bố đen nhánh chiếm cứ ở trên phi cơ, làm toàn bộ người truy kích đều run lên. Đồ vật đen nhánh xấu xí đó thật sự đáng sợ! Tất cả phi cơ dám tới gần đều bị nó hất ra, bọn họ chỉ có thể kéo ra khoảng cách để công kích.
Trước mắt từng đợt biển thành màu đen, toàn thân lạnh lẽo, chỉ có một chút ấm áp trước ngực, cảm giác đau đặc biệt rõ ràng. Tần Minh Hoàng miễn cưỡng giương giọng hỏi: "Ngư ca, từ khoảng cách này anh có thể tự mình trở về Không Hải sao?”
"Ong --" trong tiếng kêu to linh hoạt kỳ ảo xa xưa, không Hải cuồn cuộn nổi sóng, một cái vây cá thật lớn từ trong nước biển nhô ra, Tần Minh Hoàng ở khoảng cách gần như thế, thấy rõ con cá thật lớn trong Không Hải kia.
Cô từng gặp cả lớn như vậy -- rơi xuống mặt đất.
Lúc con cá thật lớn đó vùng vẫy, nước biển chảy ngược, mưa to tầm tã.
Tần Minh Hoàng nhịn không được cười, "Nó đang hoan nghênh anh về nhà?”
Đột nhiên mưa to ập xuống, đối với hai chiếc phi cơ đang truy kích là tai nạn, nhưng đối với Kỷ Luân là mưa đúng lúc, hắn cuốn lấy phi cơ theo nước biển kéo lên trên.
Phát giác việc này, Tần Minh Hoàng không còn sức lực thuận thể buông cần điều khiển.
Sứa con kích động mà chui ra từ trong quần áo cô, dùng các chi tinh tế non nớt bắt lấy vai và quần áo cô, muốn kéo cô từ chỗ ngồi lên.
Dưới chân Tần Minh Hoàng tất cả đều là máu, cơ hồ chỗ ngồi cũng đều bị ướt sũng.
Thấy sứa con hư hư dùng sức kéo cô, Tần Minh Hoàng muốn cười, muốn mượn lực đứng lên, nhưng cô thật sự không động đậy nổi, ngửa đầu xuyên qua cửa kính vỡ nhìn về phía trên. Hơn nửa thân thể Kỷ Luân đã nhập vào Không Hải, hắn rũ từng cải chi xuống quấn lấy phi cơ lôi lên.
Cả chiếc phi cơ bị kéo vào Không Hải, trong nháy mắt tiến vào nước biển, tất cả thanh âm ồn ào đều biến mất. Tần Minh Hoàng cảm giác mình bay lên từ chỗ ngồi, nước biển cực kì ôn nhu bao vây lấy cô.
So với nước biển càng thêm ôn nhu chính là hai cái chi vết thương chồng chất, chúng cởi bỏ dây buộc trên chỗ ngồi, cuốn cô từ phi cơ ra ngoài.
Tần Minh Hoàng thấy trước ngực mình tản ra máu tươi, màu đỏ nhàn nhạt, giống sương khói tản ra trong nước. Đám sứa con đuổi theo sương khói màu đỏ đó, bổ nhào vào trước ngực cô lấp kín miệng vết thương.
một cái chi mềm nhẹ thăm dò lại, sứa con vội vàng tránh ra, để cái chi lớn hơn chúng nó vài lần bao trùm lấy miệng vết thương.
Có cái gì sờ soạng ở miệng vết thương, cuối cùng lôi ra một viên đạn. Tần Minh Hoàng trong đau đớn thật lớn mà ngất đi.
Cô sẽ chết sao? Tần Minh Hoàng ở trong một mảnh bóng tối hư vô nghĩ.
Bên cạnh bỗng nhiên có thêm một người, có người sờ sờ tóc cô, thanh âm mang theo cười hỏi cô: “Em sống tốt không?”
Tần Minh Hoàng không nhìn thấy chị ấy, nhưng nhận ra thanh âm, là An tỷ, phu nhân của Thị Thần các cô.
“An tỷ? Em sống không tệ.” Tần Minh Hoàng theo bản năng nói: "Chồng em ôn nhu hiền huệ, sinh cho em mười hai đứa bé ngoan ngoãn.”
"A...... Mười hai đứa bé? Chồng em sinh? A...... Vậy à...... Nghe ra, cũng không tệ lắm?"
Tần Minh Hoàng bị ngữ khí chầm chậm mê hoặc của An tỷ làm cho buồn cười đến không chịu được, sống sở sờ cười tỉnh lại. Mới vừa mở mắt ra, cô thấy trước ngực mình ngồi xổm một con mèo đen. Mèo đen ngồi xổm trước ngực nhìn cô, một móng mèo lông xù xù đang dẫn dẫm chỗ cô bị bắn trúng.
"Mèo?" Tần Minh Hoàng theo bản năng duỗi tay sờ, lại sờ soạng vào chỗ trống, mèo đen tiêu thất vào hư không. Cô trực tiếp ẩn một chút ở ngực, ngay sau đó cô kinh ngạc phát hiện ngực mình thể nhưng không đau nữa.
"Bẹp bẹp bẹp!” Tiểng bẹp bẹp lớn làm Tần Minh Hoàng phục hồi tinh thần lại, cô ngẩng đầu nhìn, thấy mình ở trong một cái bong bóng không khí trong suốt. Bốn phía đều là nước biển xanh thăm, hai cải chi quen mắt đẩy bóng bóng, đám rong rêu và sứa con dán ở ngoài, cao hứng phấn chấn vũ đông.
"Hóa ra không chết a.” Tần Minh Hoàng lười biếng mà thả lỏng lại, nằm ở trong bóng bỏng, nhìn bạch tuộc lớn đẩy bong bóng bên ngoài.
Vừa rồi hình như cô mơ thấy An tỷ.
Còn có vết thương, sao một chút cũng không đau.
Vươn tay dán ở trên bong bóng, lập tức có một cái chi dán lên, cách bong bóng không ngừng vuốt ve.
Trong nước biển thuần tịnh tham lam, bạch tuộc màu đỏ vây quanh bơi tới bong bóng, xung quanh là những điểm sáng lấp lánh vờn quanh, phát sáng như ngân hà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT