Kỷ Luân tỏ vẻ "Thân ái, không cần, em mau đi nghỉ ngơi đi, hôm nay đã mệt nhọc cả ngày."

Tần Minh Hoàng trừ nói chuyện, cái gì cũng chưa trải qua.

Tần Phi Mạc cũng tỏ vẻ không cần.”

Tần Minh Hoàng cổ ý hỏi:"Anh trai, anh không sợ anh ấy à?”

Tần Phi Mạc trầm ổn nói:"Anh là người Tần gia, anh không sợ.”

Ngữ khí so với lần trước thong dong hơn rất nhiều, hôm nay hắn thật sự trưởng thành.

Xe rời khu biệt thự này, trầm mặc xẹt qua từng hàng đèn đường chậm rãi sáng lên. Tần Phi Mạc nhìn tháp cao ngoài cửa sổ nơi xa xây lên vòm trời, đôi tay nắm vào nhau đặt ở đầu gối đầu nói "Mau chóng mang theo Minh Hoàng rời khỏi xã hội nhân loại đi, đến nơi Không Hải bao phủ.”

Kỷ Luân nhìn con đường phía trước, "Cô ấy là nhân loại, cô ấy càng thích sinh sống ở chỗ này.”

"Ngu xuẩn." Tần Phi Mạc không khách khí mà nói "Cậu nhìn không ra sao, em ấy thời khắc đều chuẩn bị rời khỏi nơi này!”

Vừa rồi lúc nói chuyện, tuy rằng Tần Minh Hoàng không nói tỉ mỉ, nhưng hắn nghe ra được, căn bản cô không có ý tử ở chỗ này tìm công việc ổn định sinh hoạt, còn không phải suy nghĩ vì cậu ta.

Kỷ Luân không để ý tới hắn, lặp lại, "Cô ấy là nhân loại, cô ấy càng thích sinh sống ở chỗ này.”

"Nghe nói ngày mai gần đây có khai trương thủy cung." Kỷ Luân sửa sang lại các loại tạp chí bị cô làm loạn, nói ra tin tức nghe được khi mua đồ ăn.

“Vậy đi xem." Tần Minh Hoàng đánh nhịp quyết định.

Kỷ Luân tìm ra cái ly pha lê, cất nhóm sứa con vào, ngày hôm sau, Tần Minh Hoàng liền mang theo cái ly nước pha lê như vậy, bên ngoài che cái lồng, cùng Kỷ Luân đi thủy cung mới vừa khai trương.

Thế giới này trên mặt đất có biển, nhưng hải dương trên cơ bản đều ở khu không người, người thường khả năng cả đời cũng không thể tận mắt nhìn thấy biển lớn. Cho nên thủy cung có sinh vật biển đều tương đối hiểm lạ, có thể hấp dẫn không ít du khách. Dù gần đây Không Hải làm không ít người sinh ra sợ hãi với hải sản, thủy cung đánh cờ hiệu sinh vật biến vân có lưu lượng khách rất lớn.

Xen lẫn trong đám người, Tần Minh Hoàng và Kỷ Luân chính là du khách bình thường nhất, một chút cũng không nổi bật. Ở gần bọn họ có một đám học sinh, tổ chức thành đoàn tới tham quan, một đám người đứng ở phía ngoài tường thủy tinh cao 4 mét, nhìn các loại cá bên trong kính bơi xuyên qua đá ngầm nhân tạo, ríu rít không ngừng.

"Cá kia thật là đẹp mắt, màu sắc rực rỡ.”

"Đó chính là cá dải lụa rực rỡ.”

"Oa, cá kia lớn như vậy, nó sẽ không ăn những con cá khác sao?”

"Đặt cùng nhau khẳng định sẽ không ăn a.”

“Này, cậu nhìn chằm chằm vào cục đá ngẩn người làm gì, xem cá a.”

"Không phải....Tớ cảm thấy, cục đá kia hình như biết động, nó mọc chân.”

Tần Minh Hoàng nghe thấy lời này, theo bản năng nhìn về phía đám học sinh, có một nữ sinh do dự mà chỉ chỉ một cục đá dưới chân núi đá ngầm.

Các bạn nhỏ của cô bé cũng không tin, nhìn chằm chằm nửa ngày, chưa thấy cục đá nhúc nhích, sôi nổi chê cười cô bé hoa mắt, sau đó tràn xuống một chỗ ngắm cảnh phía dưới.

Tần Minh Hoàng lại nhìn tảng đá kia, thần sắc vi diệu.

Thứ này cô biết, còn từng ăn. Ở trong thành phố Nhân Lai, cô ăn rất nhiều sinh vật Không Hải lung tung rối loạn, có một lần Kỷ Luân mang về làm nguyên liệu nấu ăn có một đồ vật bề ngoài giống cục đá như vậy, phía dưới có một khe hở, cạy ra là có thể thấy thịt bên trong, xác thật mọc chân biết chạy, những cái chân đó hương vị rất giống chân cua.

Cô chép chép miệng, quyết định chờ lát nữa mua cua về chưng.

Vấn đề hiện tại là, thủy cung này đều là sinh vật biển lục địa, sao lại trà trộn vào một sinh vật Không Hải?

Cô vừa định bảo Kỷ Luân giúp đỡ nhận thử thứ đồ kia có phải hay không, thấy hắn nhìn bể tường thủy tinh sứa bên cạnh.

"Sứa đó là sứa phát sáng đi, làm sao vậy?" Tần Minh Hoàng nói.

Kỷ Luân nhẹ giọng nói "Không phải, là một loại sứa Không Hải, biết biến hình thành bộ dáng của sứa khác.”

Tần Minh Hoàng "....." Hóa ra không chỉ một kẻ nhập cư trái phép.

Cô mang theo ánh mắt hoài nghi đi xuống một cái rương thủy tộc thật lớn, cứ như vậy xem qua một lần, lại lục tục tìm ra ba loại sinh vật Không Hải. Cái đám đến từ bên ngoài này nhàn nhã mà bơi lội ở trong bể nước pha lê, hoàn mỹ dung nhập với sinh vật bản địa khác.

Không Hải cũng có rất nhiều sinh vật vô hại, nếu vô hại, để cho chúng nó ngốc ở nơi này đi.

Đi mệt, hai người ngồi xuống một cái bệ kính hình trụ ở đại sảnh nghỉ ngơi. Hình trụ này thật lớn bên trong cũng là nước biển màu lam, trong đó không có tạo cảnh, chỉ có một đám cá nhỏ xoay tròn bơi lội.

Bỗng nhiên, du khách đi ngang qua trợn mắt há hốc mồm mà dừng chân, "Mau xem! Đó là gì?”

Tần Minh Hoàng đang ăn điểm tâm Kỷ Luân mang đến, thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm phía sau mình, cảm giác không ổn, quay đầu vừa nhìn cũng kinh ngạc một chút.

Cây cột pha lê có quang mang lấp lánh, mộng ảo như ngân hà trên bầu trời. Những điểm sáng đó thật nhỏ như những cái hạt vòng quanh phía sau lưng bọn họ -- chính xác ra là bồi hồi vòng quanh phía sau lưng Kỷ Luân.

Tần Minh Hoàng túm chặt Kỷ Luân rời cây cột pha lê, lẫn vào trong đám người, thừa dịp đám người đều đang xem đám điểm sáng chưa từng thấy đó, bọn họ đi ra phía sau đám người.

"Đó cũng là sinh vật Không Hải?" Tần Minh Hoàng nhỏ giọng hỏi.

Kỷ Luân "Đúng vậy, đó là một loại sinh vật phù du, là tộc đàn cộng sinh với tộc anh, dựa vào rửa sạch chi cho tộc anh để tồn tại.”

Đã hiểu, giống như là quan hệ giữa cá sấu và chim xỉa răng.

Nhận thấy được hơi thở của đại lão đồ ăn dần dần đi xa biến mất, đám điểm sáng hưng phấn ảm đạm xuống, "Ngân hà” rung động lòng người cũng đã biến mất, dẫn tới mọi người vây xem phát ra từng đợt thở dài tiếc nuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play