Đi ngang qua ký túc xá của Lệ Hi, cô nghe thấy bên trong có tiếng hoạt động ban đêm, tấm tắc hai tiếng, trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Tần Minh Hoàng thấy Lệ Hi và Lôi từ cửa chính bên kia tay không trở về.
“Hôm nay cũng không có xe đưa đồ ăn, rốt cuộc sao lại thế, người phụ trách không phải thật sự ném chúng ta ở đây mặc kệ đi?”
"Bảo bối, không sao, vạn nhất thật bị nhốt ở đây, anh còn có thể mang theo em bò ra ngoài, nơi như này không giữ được chúng ta.”
Lôi ôm lấy vai bạn gái nói, hắn là lính ngũ binh, một thân cơ bắp đặc biệt cường tráng.
Được hắn an ủi, Lệ Hi cũng không lo lắng, là dáng vẻ sống trong tình yêu cuồng nhiệt, có đối tượng ở đây thì vạn sự thỏa mãn.
Tần Minh Hoàng so với hai bọn họ thì càng thêm bình tĩnh, sáng sớm càng dậy làm đồ ăn cho mình, chạy tới hồ nước trong nhà bên kia. Bực nhất là Ba Lý còn tưởng bởi vì chuyện ngày hôm qua mà tìm cô gây phiền toái, kết quả thấy cô đi đến bên hồ, lập tức đen mặt về ký túc xá, không dám tiếp cận.
Hắn nghĩ thầm, ả đàn bà ngu xuẩn này, đi đi, đến bên bờ hồ, nói không chừng thực nhanh sẽ bị quái vật ăn mất!
Ở bên bờ hồ dạo qua một vòng, Tần Minh Hoàng nhàm chán đến hoảng, thuận tay cũng rửa sạch hồ nước lộ thiên bên ngoài. Ánh mặt trời thực tốt, bên rìa Không Hải nơi xa được ánh mặt trời chiếu vào, quang mang lưu động chiết xạ ra ánh sáng lộng lẫy, kỳ lạ lại mỹ lệ.
Cô dẫm lên súng bắn nước đứng ở hồ xem xét cảnh tượng này, rửa sạch xong, một mình ngồi ở bên bờ hồ chơi nước.
Buổi chiều nhiệt độ rất cao, nhìn nước ao thanh triệt sạch sẽ trước mắt, Tần Minh Hoàng có chút muốn xuống bơi lội, lại có chút lo lắng con bạch tuộc ở hồ nước trong nhà chạy ra bên ngoài, vạn nhất ở trong nước cuốn lấy cô, vậy cô không nhất định có thể đánh thắng được.
Tuy rằng cô cảm thấy bạch tuộc lớn biết ẩn hình ngụy trang thực kỳ lạ thú vị, nhưng còn chưa hào phóng đến mức nguyện ý đem mình làm đồ ăn cho nó.
Cho nên Tần Minh Hoàng chỉ ngồi ở bên cạnh ao ngâm chân, hưởng thụ mát mẻ.
Hàng năm bị chủ nhân giấu ở dưới quần, cẳng chân và chân đều tái nhợt, ở trong nước chậm rì rì lắc lư, chân đong đưa như là câu cả.
Dưới nước, dòng nước rất khẽ phất qua cặp chân, từ dưới đáy dâng lên bọt nước đập vào lòng bàn chân.
Một cái chi trong suốt chậm rãi tới gần, mềm mại mà đáp ở trên một bàn chân trắng nõn, giác hút dày đặc hình tròn mềm mại nháy mắt dán sát vào làn da.
Loại sinh vật này cũng không giống nhân loại, bọn chúng cũng không cần đôi mắt để nhìn cảnh vật, không cần lỗ tai để nghe thanh âm, không cần mũi để ngửi khí vị, cũng không cần miệng để nếm hương vị, toàn bộ công năng đều có thể dùng các chi thay thế. Các chi này rất nhiều chức năng, có xúc giác, thính giác, khứu giác, vị giác thậm chí là thị giác mẫn cảm nhất, chỉ là "thị giác” của bọn chúng không quá giống nhân loại.
Lúc các chi dán ở trên đùi, thông qua làn da cô, hắn nếm được phương vị” của nhân loại này. Từ làn da cô phân bổ ra tin tức tổ mà nhân loại không ngửi được, bên trong bao hàm rất rất nhiều tin tức.
Mạch máu của cô, thanh âm máu lưu động, tốc độ trái tim nhảy lên, còn ở dưới tình huống buồn ngủ thoải mái, đại não như là mảnh lá hơi hơi khép lại -- đột nhiên loại bình tĩnh này bị đánh vỡ, "phiến lá” toàn bộ mở ra.
Hắn nếm được hương vị cô kinh ngạc và cảnh giác, ngay sau đó cặp chân từ trong nước rụt trở về, tránh khỏi các chi hắn đụng vào.
Tần Minh Hoàng đứng ở bên bờ, sờ sờ chân mình.
Biểu tình của cô hơi có chút vi diệu, vừa rồi, có cái gì ẩm ướt mềm mại dán lên.
Là con bạch tuộc lớn kia? Không phải là nó đói bụng đi?
Tần Minh Hoàng nhìn hồ nước thanh thấu không hề có động tĩnh dị thường, nhất thời không tìm thấy đại gia hỏa đó hiện ở đâu, duỗi chân ra thử chạm xuống cũng không đụng tới bất cứ thứ gì.
Được rồi.
Cô đi đến hầm chứa đá, từ bên trong lấy chút cá ra, ngồi xổm bên hồ xách lên một con còn đóng bằng ném xuống.
Chỉ trong nháy mắt, Con cá kia liền biến mất, nhìn qua như là biến mất vào hư không. Tần Minh Hoàng không thấy rõ, lại ném một con cá nữa xuống, lúc này cô bắt được thời cơ trong nháy mắt, thấy con cá làm thế nào biến mất trong một chỗ trống.
Oa a! Tần Minh Hoàng giống như là bé gái dùng thức ăn ném cho cá vàng, hứng thú bừng bừng mà một lần tiếp một lần ném cá vào trong nước, nắm bắt tung tích cá biến mất.
Cô lấy ra một sọt cá đã ném hết, trong nước thanh triệt bỗng nhiên nở ra một đóa "Hoa” màu sắc rực rỡ. Đó là hoa văn nổi lên mặt nước, như màu sắc lưu động, vặn vẹo theo hướng dòng nước di động, chỉ một thoáng hơn nửa hồ nước đều như bị màu sắc phủ kín, biến thành vũ trụ rực rỡ hỗn độn. Tần Minh Hoàng đột nhiên không kịp phòng ngừa, cảm giác hai mắt mình rơi vào một thế giới vô cùng rực rỡ.
Nhưng mà cảnh tượng kỳ lạ như vậy chỉ xuất hiện một lát liền biến mất, nước hồ thực mau khôi phục trong suốt.
Sau một lúc lâu, Tần Minh Hoàng mới lẩm bẩm một tiếng: "..... Ngoan ngoãn, thể này cũng quá xinh đẹp.”
"Quá xinh đẹp!” Người đàn ông trong phòng điều khiển tối tăm đồng dạng cũng kích động mà phun ra những lời này.
Ánh mắt hẳn si mê lần nữa quan khán khoảnh khắc đó.
Đối với chuyện nó tồn tại bị phát hiện, người đàn ông cũng không để ý, hắn nhìn hai bên hồ động, chỉ cảm thấy chờ mong. Thực nghiệm này đã bắt đầu một thời gian, hắn thử gọi tới các nhân viên khác nhau, nhưng cũng chưa ai có thể được nó ưu ái, duy chỉ người phụ nữ này, ngày hôm qua lần đầu tiên nó tiếp xúc với cô, thế nhưng không bài xích cô tiếp cận, hôm nay càng muốn thử nếm hương vị của cô.
Nó nhất định là thích hương vị của cô.
Vậy quá tuyệt vời, nghiên cứu của hắn rốt cuộc có tiến triển!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT