Tiệc tối sinh nhật Bá Đặc mười ba tuổi, hắn dắt tay một vị phu nhân, đi vào giữa đám người. Đó là mẫu thân hắn, tình nhân đứng đầu trong đám đông tình nhân của Lost mười lăm, từng lấy mỹ mạo nổi tiếng một thời.
Vị phu nhân đó như hoa tươi nở rộ đến mức tận cùng, còn con của cô vẫn giống như nụ hoa hoa hồng.
Tòa trang viên hoa hồng này xây xong, tiểu vương tử mà Lost mười lăm thương yêu nhất sống ở nơi này đại bộ phận thời gian, cậu lớn lên ở đây, quen thuộc mỗi một chỗ nơi này.
Tiệc tối xa hoa với cậu mà nói là trò chơi nhàm chán, vì thế cậu và mẫu thân nhảy xong một điệu vũ, dẫm lên tiếng nhạc cuối cùng, cười vang hôn lên tay mẫu thân, xoay người chui vào đám người, lướt qua những phu nhân tiểu thư chờ mong khiêu vũ cùng cậu, chạy ra ngoài.
Trang viên Hoa hồng trên đảo Tomani có xây trại nuôi ngựa lớn, cậu thường xuyên cười hắc mà mình yêu nhất rong ruổi dọc theo đảo nhỏ, cậu có thể phi lên sườn một ngọn núi cao nhất bên bờ biển, nhìn ra mặt biển xa, có thể tùy ý để ngựa chậm rãi đi về phía trước, chở cậu lang thang đi dạo không có mục tiêu.
Phụ thân cậu, Lost mười lăm ngẫu nhiên sẽ đến thăm cậu cùng mấy tình nhân ở nơi này, nhưng càng nhiều thời gian ông ta đều ở hành cung khác hưởng lạc.
Mười sáu tuổi năm ấy, Lost mười lăm chết đột ngột, sau một trận hỗn loạn, một huynh trưởng của cậu kế vị, mà khi đó, bên ngoài thời cuộc rung chuyển hỗn loạn, hơn nữa ảnh hưởng tới tòa trang viên hoa hồng này.
Thời kì cuối vương triều Lost, Lost mười sáu bị giết, chính quyền hỗn loạn, mấy thể lực cướp đoạt tài nguyên lẫn nhau, trang viên hoa hồng cũng giống những hành cùng vương đình và vô số bảo vật trân quý bị người từ bên ngoài đến cướp bóc.
Những người đó ngồi thuyền lớn, xông lên đảo.
Giáo sư dạy hắn hội họa bởi vì luyến tiếc họa tác bị hủy, bị giết chết ở phòng trưng bày, đầu phun ra máu vẩy đầy vách tường;Giáo sư dạy hẳn khiêu vũ treo cổ ở sảnh yến hội; Linh mục cùng rất nhiều người hầu nấp ở giáo đường trên đảo cứ thể bị thiêu chết;
Mẫu thân cậu bị kéo ra từ tủ quần áo, tuyệt vọng mà từ trên lầu ngã xuống.
Cậu phẫn nộ, thống khổ, cầm kiếm muốn đi quyết đấu cùng những người đó, nhóm hầu gái chăm sóc cậu lớn lên ngăn cản cậu, giầu cậu trong bụi hoa hồng rậm rạp, họ dắt hắc mã tới, thỉnh cầu cậu nhanh chóng trốn tránh đi.
"Tựa như khi còn nhỏ chơi trốn tìm vậy, trốn đi, không để người ta tìm được." Hầu gái lớn tuổi thanh âm run rẩy nói, một lần cuối cùng từ ái mà vuốt ve tóc của cậu.
Cậu là tiểu vương tử được sủng ái lớn lên, là chủ nhân nơi này, tòa đảo nhỏ này là nhạc viên của cậu...... Cậu nhìn mọi người bị giết, gia viên bị hủy, lại bất lực.
Chỉ còn lại có một mình cậu, bị nhốt ở trên đảo không chỗ để trốn.
Cuối cùng cậu mang theo súng trốn vào vườn hoa hồng giống mê cung, cuộn tròn ở dưới tượng thánh mẫu, nhìn khắp nơi bốc cháy lên lửa lớn, nói ra nguyền rủa thê lương:
- - "Sau khi ta chết, sẽ biến thành bóng đè, vây chết tất cả bọn họ ở chỗ này, vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể rời khỏi ác mộng của ta!”
Chuông trên gác chuông rung lên, nặng nề tấu vang.
Tần Phi Thường từ trên mặt đất ngồi dậy. trên cổ tay của cô có một vòng đồ án dây leo hoa hồng màu đỏ, phía trước tượng thánh mẫu vốn nên bị cô dùng súng đánh nát vẫn êm đẹp đứng ở kia, trong khuỷu tay có bộ xương khô bọc áo choàng.
Tần Phi Thường: "..." Lúc trước lại là bóng đè? Kẻ điên bóng đè này sao vẫn một lần lại một lần, không dứt.
Cô hít sâu một hơi, đi đến trước tượng thánh mẫu, kéo áo choàng ra, thấy trên xương cốt cánh tay của bộ xương khô có đồ án màu đỏ giống cô.
Thực tốt, cho dù phía trước đến tột cùng là chuyện thể nào, cái nguyền rủa này đã có hiệu lực. Hai người bọn họ tính mạng hiện giờ nối liền cùng nhau, Bá Đặc không thể làm gì cô, cô cũng không thể làm gì Bá Đặc.
Tuy rằng ôm tâm tư tiêu diệt nguyền rủa và kẻ điên mà tới, nhưng dựa theo hiệu quả, cô quả thực là tự đưa tới cửa cùng người ta kết hôn.
Tần Phi Thường rũ rũ tấm áo choàng màu đỏ, cuộn xương cốt bên trong thành một bọc, thắt cái nút, cầm lấy đi ra ngoài. Tình huống đã như vậy, không mang theo trở về thì rất khó xong việc.
Bộ xương của Bá Đặc ở trong bao áo giản dị vẫn không nhúc nhích, không có phản ứng gì, Tần Phi Thường nghĩ thầm hắn bị nguyền rủa của chính hẳn phản phệ, nên chịu kích thích lớn như vậy?
Đi ra vườn hoa hồng, Tần Phi Thường phát hiện sương mù trên đảo đang chậm rãi lưu động, những sương mù lúc trước bị bài xích ở bên ngoài đảo đã tiến vào bên trong trang viên, u linh nửa trong suốt bên trong sương mù cũng theo sương mù tràn ngập xuất hiện ở chung quanh.
Cô mang theo bộ xương của Bá Đặc, những lũ u linh phiêu giật nấp ở trong sương mù cũng không tới gần.
U linh bình thường không có ký ức và thần trí, đại đa số người sau khi chết, linh hồn sẽ chậm rãi tiêu tán, không có tình huống đặc thù chỉ có thể tồn tại trong hình thái u linh một khoảng thời gian thực ngắn ngủi. Nơi này nhiều u linh như vậy, qua mấy trăm năm còn không tiêu tán, chỉ có thể là bởi vì Bá Đặc.
Sau khi chết không biết vì sao hắn biến thành u linh bóng đè, bởi vì oán khí và nguyền rủa cường đại, ngăn cách đảo Tomani, cũng mạnh mẽ giữ lại những u linh sớm nên tiêu tán đó.
- - thật giống trẻ con, bắt lấy thời gian tốt đẹp không muốn buông tay, dù họ sớm đã biến thành một bộ dáng khác.
"Oán hận của anh kỳ thật đã sớm biến mất rồi." Tần Phi Thường đi ở trong sương mù ướt át. Bên cạnh là trại nuôi ngựa cô chưng từng tới, cô còn nhớ rõ đoạn ngắn vừa thấy, thiếu niên cưỡi hắc mã từ nơi này bay vọt đi, khí phách hăng hái.
Mới vừa nghĩ như vậy, bên người cô xẹt qua một trận gió, mơ mơ hồ hồ, tựa hồ là mấy con ngựa nửa trong suốt chạy qua.
Tần Phi Thường: "... anh thật giỏi, linh hồn ngựa còn phải giữ lại.”
Vẫn luôn giả chết, bộ xương khô nói chuyện, hắn nói: "Ta giữ lại cái gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT