“Chúng ta phải đi vườn hoa hồng." Tần Phi Thường bất tri bất giác đi tới vị trí dẫn đội, cô mang theo một đám người đến thắng vườn hoa hồng đã từng đi qua một lần.
Cản trở trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện, bình bình ổn ổn tới trước vườn hoa hồng.
Những cành hoa hồng hợp thành mê cung không hoa không lá, chỉ có bụi gai ngăm đen thô tráng đan xen bên nhau, dệt thành hàng rào làm người ta không thể dễ dàng đi qua.
"Trung tâm nguyền rủa ở bên trong này sao?"
"Đúng vậy.”
"Xác thật, ta cũng cảm nhận được lực lượng, lực lượng nguyền rủa tà ác huyết nguyên.”
"Cả hòn đảo đều có nguyền rủa, nhưng nơi này nguyền rủa mạnh nhất.”
"Kể tiếp nên làm gì bây giờ, dùng dao cắt mở những bụi gai này sao?”
Bảo tiêu tiến lên muốn đẩy những bụi gai ra, kết quả phát hiện bụi gai màu đen cứng rắn vô cùng, rất khó chém đứt.
"Dùng lửa đốt thử xem." Được Tần Phi Thường kiến nghị, bọn bảo tiêu lại thử đốt những bụi gai đó, lần này lửa bốc lên cao, những bụi gai đó thể nhưng đặc biệt dễ đốt, dễ như trở bàn tay cháy lên, một lát sau lửa lớn liên miên, bụi gai che ở trước mặt bọn họ bị thiêu hủy một mảng lớn.
Bảo tiêu và mấy chục người trẻ tuổi cầm vũ khí, dẫm lên tro đen đi về phía trước.
Chung quanh là đám người trẻ tuổi sợ hãi mà hưng phấn, phía trước là vụ sư biểu tình nghiêm túc, còn có bảo tiêu không ngừng mở đường. Tần Phi Thường càng đi về phía trước càng cảm thấy hành động của bọn họ dị thường thuận lợi, thuận lợi đến mức cô cảm thấy không quá thích hợp.
Bọn họ từng bước thâm nhập vào vườn hoa hồng, hủy diệt mê cung này.
Lửa lớn đốt tới bên trong, gặp một vòng hồ nước, lửa lớn tắt, một đám người đi đến nơi này, kinh ngạc phát hiện khu vực trung tâm thể nhưng hoàn toàn bất đồng với bên ngoài.
Nơi này hoa hồng nhìn qua thực bình thường, lá cây xanh biếc ướt át nâng hoa đỏ tươi. Làm người ta ngạc nhiên nhất chính là, một con thú một sừng thuần trắng đang nằm ở trong bụi hoa hồng. Chân nó bị cành hoa hồng gắt gao cuốn lấy, tránh thoát không ra, vừa động đậy huyết châu liền lăn xuống.
Con thú một sừng nhìn bọn họ, trong mắt nhân tính hóa toát ra cầu xin, Tần Phi Thường cảm giác một trận hoảng hốt, nghe bên cạnh có người nói: "Này, đây là thú một sừng sao, quá đáng thương, chúng ta cứu nó ra đi.”
Tần Phi Thường nháy mắt tỉnh táo lại, một phen giữ chặt Mân San muốn đi về phía trước, lại một chân đá ngã Lợi Ngang bị mê hoặc.
"Vu sư La Tư, hắn chính là nguồn gốc nguyền rủa.”
Loại ác thú vị này rõ ràng là biến thái, một hai phải giả dạng làm bộ dáng vô hại, không phải Bá Đặc thì là ai.
Mấy người vu sư La Tư không bị mê hoặc, bọn họ lấy ra pháp khí của mình đối phó con "Thủ một sừng” trong bụi hoa hồng này. Mấy người liên thủ, thực nhanh, "Thủ một sừng” hiện ra bộ dáng chân chính.
Là một con ngựa toàn thân đen nhánh, Cơ bắp cuồn cuộn dáng người mạnh mẽ, cổ thon dài, mang theo bờm ngựa cuộn sóng thật dài rũ xuống một bên, đôi mắt đen bóng sâu thẳm cùng lông mi thật dài
...... Mười phần ưu nhã mỹ lệ.
Tần Phi Thường nhàn hạ cũng sẽ đi cưỡi ngựa, ở trại nuôi ngựa Tần thị có mấy thớt ngựa thuộc về cô, đều là ngựa tốt huyết thống thuần khiết, nhưng bất kì còn ngựa nào cô từng gặp so ra đều kém hắc mã trước mắt này.
So với thú một sừng vừa rồi kia, cô càng thích hắc mã này, chỉ tiếc, nếu cô đoán không sai, hắc mã này hẳn là có quan hệ với Bá Đặc, hoặc dứt khoát đây là hắn.
Mới nghĩ vậy, thanh âm Bá Đặc mang theo ý cười nói: "Các ngươi là tới giết ta? A, các ngươi nhiều người như vậy, ta đánh không lại đâu.”
Tần Phi Thường vừa nghe lời này liền cảm thấy không đúng, Bá Đặc có thái độ này, căn bản là đang chọc các cô chơi.
Đứng ở phía trước nhất, vu sư La Tư bỗng nhiên dừng công kích, bừng tỉnh nói: "Đây là...... Đây là u linh bóng đè!”
Ông ấy nhìn bốn phía và tay mình, lộ ra bộ dáng hoảng loạn.
Những người còn lại chưa phản ứng lại ông ấy vì sao đột nhiên hoảng loạn, Tần Phi Thường đã hiểu được ý tử của ông ấy, chuẩn xác bắt giữ từ ngữ mấu chốt.
"Bóng đè?"
Bóng đè, bóng đè -- nơi này là cảnh trong mơ?
Cô đồng dạng nhìn bốn phía, muốn tìm ra dị thường, lại bắt đầu hồi tưởng phát sinh hết thảy từ lúc xuống thuyền. Nếu hiện tại là cảnh trong mơ, không phải hiện thực, vậy từ khi nào bọn họ bắt đầu tiến vào cảnh trong mơ?
“Ha, ha ha...... Ha ha ha ha!” Bá Đặc từ cười khẽ biến thành cười to. Nhìn thấy tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, hắn vui sướng cực kỳ.
Hắc mã từ bụi gai đứng lên, nào còn làm bộ suy yếu như vừa rồi. Ở bên chân hắn, bụi gai màu đen sinh trưởng, nhanh chóng trở thành lồng giam, vậy tất cả mọi người ở bên trong.
"Các ngươi tìm tới nơi này đã rất lợi hại, nhưng đáng tiếc, vẫn thất bại.”
Hắc mã đi đến bên Tần Phi Thường, ánh mắt đen láy nhìn cô, "Lúc này đây, cô thật sự phải chết, có sợ không?”
Hắn giống như thực chờ mong cô sợ tới mức bò loạn khắp nơi.
Tần Phi Thường mặt vô biểu tình mà nắm lấy bờm ngựa thật dài, dùng sức kéo --
"Cô vì sao luôn muốn kéo tóc ta, rất đau." Bá Đặc oán giận giống như làm nũng. Nhưng trong giọng nói thì không chút nào che dấu sung sướng vì cô thất thổ.
Tần Phi Thường há mồm muốn nói chuyện, trước mắt đột nhiên tối sầm.
Cô đột nhiên mở to mắt, phát giác giờ phút này mình không phải ở trong vườn hoa hồng, mà là bên cạnh đảo Sương Mù, phía sau cách đó không xa là thuyền bọn họ, phía trước là sương mù nồng đậm. Ở bên cạnh cô, những người khác đều quỳ rạp trên đất, bày ra tư thái sám hối, bọn họ nhắm mắt lại đang lâm vào bóng đè, trên người quẩn đầy dây hoa hồng mang gai, dù gọi thể nào cũng không tỉnh.
Xem ra bọn họ lên đảo không bao lâu liền lâm vào bóng đè.
Vậy vì sao cô đột nhiên tỉnh lại?
Tần Phi Thường đang cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên cảm giác bả vai nặng nề, một con mèo đen từ trên vai cô nhảy xuống. Cô phản ứng đầu tiên là Bá Đặc, nhưng ngay sau đó thấy dưới móng vuốt mèo đen cuốn một dây tơ hồng, đồng tử chợt co rụt lại.
Cô nhìn chằm chằm mèo đen trong chốc lát, dùng ngữ khí không quá xác định hỏi: "Là... lão tổ tông Thị Thần sao?”
Bụi gai quấn ở trên người cô bỗng nhiên bắt đầu sinh trưởng, bò lên cánh tay cô, cuối cùng ở trước mắt cô nở ra một đóa hoa hồng màu đỏ. Đóa hoa này lắc lắc với cô, Tần Phi Thường nghe được thanh âm Bá Đặc.
“Ta chờ cô tới tìm ta."
Nói xong, những bụi gai đó buông cô rơi trên mặt đất. Tần Phi Thường một chân dẫm lên hoa hồng đỏ, thấy mèo đen đi về phía trước, tựa hồ có ý tứ muốn dẫn đường, cô rút súng và dao từ trên người một bảo tiêu bên cạnh ra, đuổi theo con mèo phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT