Mười mấy con ngựa giống như tia chớp chạy vội về phía trước, cuốn lên một mảnh bụi đất và cỏ.

Mai Lật tỉnh lại trong xóc nảy làm người ta vô cùng không thoải mái, thiếu chút nữa nôn ra, trên người cô bọc một cái thảm, bị người khác ôm chặt, trước mắt nhìn thấy chính là dãy núi màu xanh lục sẫm xa lạ mà mơ hồ, cùng với tầng mây màu xám buông xuống.

“A cô tỉnh rồi?” Alex cúi đầu nhìn, cười nói: "Mới một ngày đã tỉnh, xem ra ma pháp hôn mê của tiên sinh Boller không có hiệu quả quá lớn đối với cô.”

Mai Lật cả người đều sắp phát điên, vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn gã, ngay sau đó ánh mắt lại chuyển qua đỉnh đầu gã -- nơi đó có một con cú mèo thực quen mắt.

Cú mèo đang nói: "Sắp mưa, Alex, mau một chút đến trấn nhỏ phía trước tá túc đi, ta cũng không mướn ướt cánh...... Úc ( tiếng kêu của cú mèo), cô gái nhỏ của chúng ta, cô tỉnh rồi!”

Mai Lật: "Ông là... con cú mèo biết nói mà mùa đông đã từng gặp kia, tự xưng là người mang tin tức rừng rậm, đúng không?”

Cú mèo: "Úc, đúng vậy, là ta, thật cao hứng cô còn nhớ rõ ta.”

Mai Lật: "Cho nên thể nào, các người mang tôi đi, muốn làm cái gì?”

Cô muốn dùng ngữ khí nghiêm túc tiến hành cuộc đối thoại này, nhưng ở trên ngựa xóc nảy, lại đón gió, nói ra đều một từ một từ, nghe vào một chút cũng không nghiêm túc, ngược lại thực khôi hài.

Cú mèo cười một tiếng, thu cánh đậu ở trên vai Alex, "Cái này qua hai ngày nữa cô sẽ biết.”

Mai Lật ngậm miệng, biểu tình thâm trầm mà hồi tưởng chuyện phát sinh lúc trước.

Phu nhân Pegg bị các yêu tinh điên cuồng cắn xé, còn có quái vật đầm bị lầy hòa tan.

Lúc ấy cô đã chịu kinh hách rất lớn, nhưng hiện tại thanh tỉnh lại hồi tưởng một chút, là có thể đoán được quái vật đầm lầy khẳng định sẽ không dễ chết như vậy.

Hắn không phải lần đầu tiên tan chảy tại chỗ, cho nên, hẳn là không có vấn đề lớn?

Nghĩ thông suốt điểm này, Mai Lật thả lỏng rất nhiều.

Còn có Hersha, lúc ấy cô nhìn thấy cô ấy chạy đi, cũng không có chuyện gì.

Chỉ là tình huống lúc ấy hỗn loạn, sau đó còn tới rất nhiều người ở bên ngoài kêu gào giết chết nữ vu, còn đốt căn nhà.... Cô chỉ sợ là không trở về được nữa.

Nghĩ vậy lại có chút im lặng.

Đến nỗi kỵ sĩ này đột nhiên toát ra cùng cú mèo từng gặp một lần, Mai Lật lớn mật phân tích, cảm thấy bọn họ mang cô đi có lẽ cũng không phải vì chuyện tốt lành gì, rốt cuộc thân thể này đến mẹ ruột là phu nhân Pegg còn làm ra chuyện không phải người, một đám này đến nhặt của hời chẳng lẽ còn định tới cứu người sao?

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết không có khả năng.

Bỗng nhiên, cái tay ôm cô kia theo eo cô sờ soạng lên.

Mai Lật: "....."

Cô nhìn Alex biểu tình thay đổi, không nghĩ tới lớn lên trông đứng thế này mà lại là sắc phôi.

"Nếu anh muốn cùng tôi ngã xuống ngựa thì cứ tiếp tục sở.” Cô nói.

Alex ha ha cười rộ lên, "Đừng khẩn trương, tôi chỉ là trước tiên quen thuộc với em mà thôi, rốt cuộc chúng ta rất nhanh cũng sẽ kết hôn.”

Mai Lật: "Ai cùng ai kết hôn?”

Alex: " Cô cùng tôi đó.”

Mai Lật: " Anh cùng tôi cái gì?”

Alex: "Kết hôn.”

Mai Lật: " Anh cái gì hôn?”

Alex lại cúi đầu nhìn cô một cái, thấy cô đầy mặt bài xích không chút nào che dấu, liền hạ lông mày, " Cô cũng không cần bài xích như vậy, đến lúc đó kết hôn cùng tôi chỉ là thân thể của cô mà thôi, an tâm đi, khi đó linh hồn cô hẳn là đã thắng thiên."

Mai Lật: "..." hay lắm, lại là hướng về khối thân thể này của Mellie, cho nên thân thể này rốt cuộc có bí mật gì?

Thấy gã không thèm quan tâm mà xem kịch, hoặc là chắc chắn cô căn bản chạy không thoát, hoặc chính là chắc chắn cô chạy cũng có thể bắt trở về. Vậy có vẻ khó làm, mới ra khỏi hang hổ lại nhập miệng sói, chẳng lẽ cứ ngồi đợi chết?

Alex giục ngựa chạy như điên, còn không quên lại sờ soạng ở trên eo cô một phen, "Cho nên, tôi chỉ là đang quen thuộc trước khối thân thể tương lai của vợ tôi...”

Nói còn chưa dứt lời, Mai Lật bàn tay vươn lên, đẩy trên cằm hắn --

Cũng vừa lúc, lần này vừa lúc phối hợp ngựa xóc nảy, thành công làm hắn cắn thật mạnh vào đầu lưỡi mình.

Alex: "Ách......"

Nhìn hắn thần sắc dữ tợn, Mai Lật bình tĩnh mà chống đỡ.

Ha hả, không phải riêng tới đoạt thân thể này sao, vậy đánh cuộc bây giờ anh tức điên rồi cũng không thể giết người.

Ai sợ ai đâu.

Rốt cuộc hoãn qua cơn đau đớn, Alex liệt ra một cái cười mang theo huyết tinh với cô, "Được, được, cô thực không tệ!”

Lúc sau cái tay không chỗ sắp đặt của hắn kia rốt cục an phận hơn.

Chờ đến một đội người này ngừng ở trước một cái khách sạn trong trấn nhỏ, mọi người xuống ngựa, Mai Lật sửa lại thành thật ở trên ngựa, muốn tránh thoát Alex ôm ấp.

Alex lại không buông tay, miệng còn nói: "Vừa rồi ở trên ngựa, chúng ta hẳn là từ từ tâm sự.”

Hai chữ tâm sự bị hắn nói được phá lệ ái muội.

Mai Lật dùng khuỷu tay đẩy hắn, không chút khách khí, "Phiền toái buông tay, chính anh bị hôi nách, hương vị hun người anh không biết sao, cách tôi xa một chút đi.”

Đội kỵ sĩ Có người nhịn không được cười ra tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play