Chả biết hai người im lặng được bao lâu bỗng Triệu Khả đưa mắt nhìn về phía giọt nước đang đọng trên gò má của Lâm Phi Đào. Giọt nước đó từ từ chảy dài trên má cô không biết đó là nước lạnh hay là nước mắt của cô. Triệu Khải chỉ biết rằng giọt nước đó chảy đến đâu thì đều để lại một vệt đường trắng hồng trên gương mặt của đối phương.

Triệu Khải nổi lên tính táy máy, cậu ta tỏ ra rất tò mò da mặt của Lâm Phi Đào là như thế nào. Cậu ta từ từ đưa tay lên mặt cô, khẽ miệt nhẹ một cái khiến cho Lâm Phi Đào giật mình.

Đây là thực hay mơ đây? Triệu Khải nhận ra làn da của người con gái này sao lại mềm mại đến vậy? Với lại vẻ mặt xấu xí này không phải gương mặt thật của cô ấy. Nhìn ngón tay vẫn còn dính một chất lỏng mỏng nâu, Triệu Khải lại đưa mắt nhìn về chỗ tay cậu vừa chạm vào.

Quả nhiên chỗ Triệu Khải vừa miết nhẹ để lộ ra một làn da màu trắng hồng, đôi mắt cậu ta ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Phi Đào.

“Cô đội lốt vịt trời đến trường?”

Nghe Triệu Khải thăm dò tin tức sự thật của mình, Lâm Phi Đào tay chân luống ca luống cuống như muốn vùng dậy khỏi đùi Triệu Khải nhưng đã bị cậu ta nắm lấy một bên vai.

“Chắc anh nhìn nhầm rồi!”

Lâm Phi Đào bị cậu ta giữ lấy vai đột ngột khiến cho toàn thân cô có chút trùng xuống. Không biết cúc áo đầu tiên đã bị mất từ bao giờ khiến cho đôi mắt của Triệu Khải vô tình nhìn vào phía bên trong áo sơ mi của cô.

Đập vào đôi mắt của Triệu Khả là làn da trước ngực trắng muốt cùng với vết đỏ thâm chằng chịt từ xương quai xanh trở đi, dịch xuống phía dưới là cặp đào tiên bị quấn chặt bằng một lớp vải dày vẫn không thể che đi bầu ngực to tròn của cô.

Thấy Triệu Khải sững sờ đang nhìn không chớp mắt vào ngực mình, Lâm Phi Đào bất giác cúi đầu xuống, đột nhiên cô đỏ mặt nhận ra điều bất thường lập tức đẩy Triệu Khải ra xa còn không quên tặng cho cô ta một cái bạt tai.

“A, lưu manh! Anh nhìn vào đâu vậy?”

Chát!

Tiếng hét của Lâm Phi Đào hoà quyện vào tiếng da thịt chói tai. Lâm Phi Đào đẩy Triệu Khải ra, toàn thân cô lê người lùi lại phía sau, một tay ôm chặt lấy vạt áo trước ngực.

Cô bị người đàn ông khác ngoài Huyết Từ Ca nhìn vào chỗ không nên nhìn, với lại ngực cô lúc này vẫn chưa hết những dấu vết riêng do Huyết Từ Ca để lại. Lâm Phi Đào hoang mang mà trừng về phía Triệu Khải.

Triệu Khải sững người khi nhận lấy một cái bạt tai từ Lâm Phi Đào, thật là nhục nhã khi lần đầu tiên bị người khác cho một cái tát. Từ nhỏ đến lớn Triệu Khải chưa bị ai cho ăn cái tát bao giờ, bây giờ trường thành lại bị một người phụ nữ địa vị thấp kém táng cho một cái. Lửa giận trong lòng của Triệu Khải bắt đầu bùng cháy giữ dội. Cậu ta trừng con mắt sắc bén về phía Lâm Phi Đào mà gầm lên.

“Lâm! Phi! Đào!”

Hú hồn tâm hồn còn nguyên.

Lâm Phi Đào mặt mày biến sắc khi nhận ra trước mặt mình, một con hổ giữ đang nhe đôi răng nanh ra gầm gừ, ánh mắt sâu đặc hiện vệt đỏ ngầu tức tối.

Toang rồi, hình như cô vừa đánh nhầm người thì phải!

Người đó lại là hotboy của trường, liệu cô có bị hắn ta ăn tươi nuốt sống, bị băm ra hàng trăm khúc nhỏ hay không?

Cô như đang muốn khóc, tay chân cuống quýt muốn chạy trốn như không hiểu sao cô không còn sức để chạy, toàn thân cô không ngừng run lên từng đợt sóng xúc giác vì nước lạnh thấm vào người ban nãy.

Lâm Phi Đào sợ hãi không biết trời đất là gì, cứ tưởng cô sẽ bị nam sinh viên này đánh cho nhừ tử nhưng không ngờ có một giọng nói của nữ sinh vang lên.

“Lâm Phi Đào, thì ra cậu ở đây!”

Từ phía xa tịnh tiến lại gần phía cô và Triệu Khải, Sảnh Du Du lộ rõ gương mặt lo lắng, vừng trán của cô ấy thẫm đẫm mồ hôi, trong tay cầm một bộ đồng phục khác lại gần bên cạnh Lâm Phi Đào, giúp cô đứng dậy.

“Sảnh Du Du?”

Lâm Phi Đào sợ hãi nép mình phía sau Sảnh Du Du, tay cô không ngừng run rẩy nắm lấy vạt áo của cậu ấy.

Thấy Lâm Phi Đào tay chân run rẩy, Sảnh Du Du nắm lấy bàn tay của cô mới chợt nhận ra toàn thân cô lạnh cóng. Sảnh Du Du trấn tĩnh lại tinh thần của Lâm Phi Đào, dang rộng tay ra ôm lấy cô vào lòng.

“Lạnh sao?”

Sảnh Du Du quan tâm hỏi Lâm Phi Đào, chợt ánh mắt cô quét qua người Triệu Khải.

“Triệu Khải, anh đã làm gì cậu ấy? Sao lại doạ cậu ấy đến khiếp sợ vậy?”

Triệu Khải đứng dậy rồi quay lưng đi, bỗng nhiên cậu ta khự lại, thân ảnh cậu ta hơi quay sang, nhìn hai cô bằng nửa con mắt, thanh âm có chút lạnh nhạt, gương mặt không có một chút cảm xúc nào.

“Cô ta nợ tôi một lời cảm ơn, nếu như không có tôi thì cô ta đã ngã sấp mặt xuống nền đấy rồi, ở đó mà trách móc tôi!”

Vừa nói tay Triệu Khải đưa lên làm động tác phủi bỏ lớp bẩn trên ngực áo, chỗ vừa nãy Lâm Phi Đào ngã nhào vào người cậu ta. Trên áo của Triệu Khả vẫn còn dính một lớp phấn màu vàng nâu do Lâm Phi Đào để lại. Sau đó cậu ta quay thẳng người rời đi để lại hai người ở hành lang vắng người qua lại.

Sau khi Triệu Khải rời khỏi, Sảnh Du Du đưa cô đến nhà vệ sinh để thay đồ. Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nhau. Bấy giờ Lâm Phi Đào mới biết người đứng sau đặt bẫy cô chính là Cẩm Tú Ngôn.

Chiều hôm qua khi rời khỏi trường, Sảnh Du Du vô tình nghe được kế hoạch động thủ của Cẩm Tú Ngôn và Lê Quý Xuân. Vì vậy sáng hôm nay Sảnh Du Du mới mang bên mình một bộ đồng phục mới và một bộ trang điểm đến cho Lâm Phi Đào dùng.

Sau khi thay đồ xong, Lâm Phi Đào nhận bộ đồ trang điểm từ trong tay của Sảnh Du Du mà chăm chú dặm lại từng lớp phấn nhoè đi trên mặt, cô cũng không quen dùng phấn nâu để tạo lên vết rám nắng xấu xí.

Sau việc xô nước đá đổ thẳng vào người cô, Lâm Phi Đào cảm giác có chút khó chịu trong người, cũng may Sảnh Du Du đã đưa cô đến phòng y tế lấy ít thuốc.

Song, vì thực hiện lời nói đã từng hứa với Vy Tố Phi, Sảnh Du Du đã xin giáo viên đến khoa thiết kế học với Lâm Phi Đào một ngày, chủ yếu nhằm nắm bắt tình hình tính cách của những bạn học trong lớp rồi truyền đạt lại cách tự vệ bản thân mình cho Lâm Phi Đào biết.

Không nằm ngoài dự đoán của Lâm Phi Đào, toàn bộ bàn học, ghế ngồi của cô từ đầu đến cuối đều phủ một lớp bột mì trắng xoá. Nhìn thấy vậy cô đành lặng lẽ dọn sạch chỗ ngồi, vài phút sau Sảnh Du Du đến ngồi cạnh cô, cùng học chung tiết với cô ngày hôm nay.

Nhìn thấy bên cạnh Lâm Phi Đào lại xuất hiện thêm một người thân, mà người đó không ai khác lại là nhị tiểu thư của Sảnh gia. Sảnh gia thuộc một trong số nằm trong ngũ đại gia tộc, đứng sau Huyết gia một cấp bậc.

Thấy ánh mắt tràn đầy ám khí của Sảnh Du Du, Cẩm Tú Ngôn mặt mày tái mét không còn hột máu trên gương mặt mỹ nữ, chỉ biết né tránh ánh mắt đó rồi ra hiệu đồng bọn rút lui mấy cái bẫy đã bày ra.

Có người bầu bạn cùng Lâm Phi Đào cảm thấy trong lòng đã lấp đầy một thứ gì đó, vừa vui mừng khôn xiết, vừa bâng khuâng lạ lẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play